Không được vài phút sau, bà cụ Chu cũng bảo cảnh vệ viên lái xe đưa bà ấy đến cục công an, vừa đi vào đã lập tức hỏi thăm cháu ngoại: “Tiểu Xuyên, con đã bắt con ranh còn thua cả súc sinh kia về chưa?”
“Bà ngoại, đang ở trong phòng thẩm vấn rồi.” Lục Tĩnh Xuyên chỉ vào phòng thẩm vấn ở phía sau.
Bà cụ Chu cũng vừa mới chạy đến bệnh viện thăm hỏi hai mẹ con nhà họ Cung xong, thấy hai ông bà già nhà họ Nguyễn cũng có mặt, Nguyễn Ngọc Miên vẫn còn đang khóc, bà ấy lập tức giận sôi máu, nói với cảnh vệ viên ở bên ngoài: “Tiểu Lưu, đi kêu phó cục trưởng Chu đến đây.”
“Vâng, lão lãnh đạo.”
Chu Lan Cầm vội vàng đi đến, vừa vào phòng đã hỏi ngay: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Cháu dâu của mẹ bị người ngoài ăn hiếp, ba đứa cháu cố suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, nếu mẹ không đến, chỉ e là người nào đó sẽ cho rằng nhà họ Chu chúng ta c.h.ế.t sạch rồi.”
Lúc bà cụ Chu nói ra những lời này đã quay mặt nhìn về phía mấy người nhà họ Nguyễn, chỉ thiếu điều chỉ thẳng tên họ mà thôi.
Lúc trước con gái ly hôn một phần cũng là vì Nguyễn Ngọc Miên, nhưng bà ấy lại không đi kiếm chuyện với bọn họ. Bà ấy cảm thấy một cây làm chẳng nên non, Nguyễn Ngọc Miên cố ý chia rẽ cuộc hôn nhân của con gái, bà ta có lỗi, nhưng người sai nhiều hơn lại là Lục Nam Chinh, cho nên lúc đó chỉ răn dạy ông ấy.
Hôm nay con gái của Nguyễn Ngọc Miên lại ác độc đến mức hại cháu dâu của bà ấy, Nguyễn Ngọc Miên còn che chở dung túng, nếu bà ấy không xử lý hai mẹ con bọn họ một trận cho ra trò thì mặt mũi của nhà họ Chu sẽ bị nhà họ Nguyễn giẫm đạp mất.
“Nguyễn Ngọc Miên dung túng bao che cho con gái hại người khác, còn giúp đỡ che giấu, tương đương với đồng lõa, loại người như thế này cũng nên bị bắt tạm giam dạy dỗ.”
Bà cụ Chu vừa nói ra những lời này, Nguyễn Ngọc Miên lập tức ngừng khóc, hoảng loạn kêu to: “Không, không, tôi không có, tôi không có giúp đỡ che giấu gì cả, bà cụ Chu, bà hiểu lầm rồi.”
Bà cụ Chu không thèm trả lời bà ta, nhìn về phía Lục Nam Chinh hỏi: “Cậu nói coi, nó có bao che giấu diếm hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-593.html.]
“Có.”
Lục Nam Chinh không hề chần chừ trả lời ngay.
“Lục Nam Chinh!” Nguyễn Ngọc Miên vừa tức giận vừa thất vọng nhìn ông ấy.
“Tôi đang nói chuyện một cách rất khách quan, bà vốn dĩ đang bao che cho nó, hàng xóm ở xung quanh đều có thể làm chứng.”
Lục Nam Chinh cũng đã vô cùng thất vọng về bà ta, cũng cảm thấy bà ta cần được giáo dục dục lại, nói với Chu Lan Cầm: “Nguyễn Ngọc Miên đúng là có hành vi bao che, cứ xử lý theo đúng pháp luật đi.”
Thấy ông ấy vô tình vô nghĩa với Nguyễn Ngọc Miên như thế, hai ông bà già nhà họ Nguyễn tức muốn lộn ruột, bà già nhà họ Nguyễn tức giận đến mức chửi ầm lên: “Lục Nam Chinh, sao Ngọc Miên lại mắt mù mà coi trọng mày chứ.”
“Nếu hối hận thì con gái mấy người có thể chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn.”
Bà cụ Lục mở miệng chửi ngược trở lại, còn bổ sung thêm: “Con trai tôi ly hôn hai lần, tôi không sợ mất mặt, không sợ người khác nói xấu. Nếu nhà mấy người không muốn thì có thể ly hôn bất cứ lúc nào, nếu mấy người muốn thì cứ ôm hết ba đứa nhỏ kia đi, nhà họ Lục chúng tôi không thiếu cháu gái, sẽ không một đồng một cắc thiếu phí nuôi dưỡng.”
Hai ông bà già nhà họ Nguyễn tức giận đến mức da mặt run rẩy, lúc trước bọn họ toan tính đủ điều là vì muốn bám váy nhà họ Lục, kết quả ngoại trừ hưởng ké một chút tên tuổi của Lục Nam Chinh ra thì chẳng mượn thế được gì từ nhà họ Lục.
Hiện tại ba đứa cháu ngoại đã trưởng thành, nhà họ Lục cũng coi như đối xử bình thường với bọn họ, nhà họ Nguyễn chỉ nghĩ lợi dụng ba đứa cháu để mang đến một chút ích lợi cho nhà bọn họ, nhưng nhìn thái độ hiện tại của nhà họ Lục rõ ràng là không muốn nhận ba chị em bọn họ, sau này cũng sẽ không thèm quan tâm ba đứa cháu này.
Giờ phút này toàn thân Nguyễn Ngọc Miên lạnh căm căm, giống như bị đặt bên trong hầm băng vậy, trong mắt chứa đầy oán hận, đôi mắt dịu dàng như nước kia giống như bị ngâm trong thuốc độ: “Lục Nam Chinh, có phải ông cũng muốn ly hôn không?”
“Tôi không muốn ly hôn với bà.” Lục Nam Chinh trả lời bà ta.