“Không!”
Nguyễn Ngọc Miên bụm mặt, hoảng loạn mất khống chế nói: “Mẹ, mẹ không thể…”
“Tôi không phải mẹ của cô, đừng kêu tôi là mẹ.”
Thái độ của bà cụ Lục vẫn cứ cứng rắn giống hệt như năm xưa, lạnh nhạt nhìn bà ta: “Lúc trước tôi đã nói với con ranh Lục Thu Hà kia rồi, chúng tôi sẽ cho nó cơ hội biểu hiện cuối cùng, nếu con nhóc ranh này đã khốn nạn đến mức hết thuốc chữa, trong xương cốt vừa ác vừa độc, vậy thì nó lập tức đi cạo xương chữa độc cho tôi, đỡ cho nó ở lại bên ngoài hại người khác.”
“Không có, không có, Thu Hà nó không có hại người nào cả, hôm nay con bé không có ở nhà là bởi vì nó đi ra ngoài mua đồ rồi, nó không có làm chuyện gì xấu cả.”
Nguyễn Ngọc Miên cản đường không cho bọn họ đi, thấy hàng xóm ở hai bên đều đến gần, không muốn cho người ngoài biết chuyện trong nhà của mình, nắm chặt lấy Lục Nam Chinh: “Nam Chinh, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, chúng ta nói chuyện rõ ràng trước, lát nữa em sẽ đi gọi Thu Hà về ngay.”
Lúc nãy Lục Nam Chinh cũng nhìn thấy ánh mắt lóe lên của bà ta, lại còn nhìn thấy mấy món đồ quăng trên giường chưa kịp dọn dẹp trong phòng Lục Thu Hà, rõ ràng cô ta đã từng về nhà, còn nói cho Nguyễn Ngọc Miên biết chuyện cô ta độc ác đẩy người khác té ngã.
Con gái làm chuyện sai lầm, bà ta lại dung túng bao che, còn giấu diếm cho cô ta chứ không biết dạy dỗ gì cả.
Lục Thu Hà biến thành một người như ngày hôm nay, phần lớn nguyên nhân là vì cách giáo dục của bà ta.
“Tôi hỏi lại lần nữa, Lục Thu Hà đang ở nơi nào?”
Lục Nam Chinh nghiến răng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bà ta không chớp mắt.
Nguyễn Ngọc Miên không dám nhìn thẳng vào ông ấy, ngoài miệng lại nói: “Em không biết, con bé đi mua đồ rồi, chắc là sẽ về nhanh thôi.”
“Cục trưởng Lục, mười mấy phút trước con nhìn thấy chị Thu Hà về rồi, con còn thấy chị ấy xách theo một đống túi xách nữa.” Một bé trai chừng sáu bảy tuổi ở bên cạnh lại đột nhiên mở miệng nói.
Nguyễn Ngọc Miên thay đổi sắc mặt kịch liệt, vội nói: “Khôn Tử, con nhìn lầm rồi, không phải chị Thu Hà về, mà là chị Thu Cúc về nhà lấy đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-589.html.]
“Là chị Thu Hà, con không nhìn lầm, chị ấy còn nói chuyện với con, bảo chị con tan học đi tìm chị ấy nữa.”
Khôn Tử còn nhỏ, còn chưa biết nói dối, cũng không hiểu người lớn đang nói cái gì, chỉ biết ăn ngay nói thật.
“Tốt, tốt lắm.”
Bà cụ Lục bị Nguyễn Ngọc Miên chọc giận tức đến mức đau ngực, nắm lấy Lục Nam Chinh đánh ông ấy vài cái, vừa thất vọng lại tức giận nói: “Bây giờ con đã nhìn thấy rõ người phụ nữ này là loại người gì chưa?”
Trong lòng Lục Nam Chinh vô cùng chua xót, ông ấy đã thấy rõ từ lâu rồi, đã ăn quả đắng rất nhiều năm.”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn.”
“Cái thằng ranh nhà con, lúc trước con suy nghĩ sai lầm, lại tìm trúng một đứa xấu xa như có, hai tên khốn nạn dạy dỗ ra một bầy con hư hỏng, hiện tại con đã hài lòng với cuộc sống của mình chưa?”
“Con và Lan Cầm không hợp tính nhau thì có thể ly hôn, con có thể tìm người khác, trên đời này có cả ngàn cả vạn người phụ nữ tốt, sao con lại cứ muốn tìm một thứ mất mặt xấu hổ như thế hả!”
“Loại người như nó có cái gì đáng để con sống chung hả? Nó có chỗ nào so được với Lan Cầm?”
“Nó còn không xứng xách giày cho Lan Cầm nữa!”
“Ngoại trừ khóc, ngoại trừ trang điểm ăn diện ra thì nó còn làm được tích sự gì nữa.”
“Con tự phá hủy cả đời mình, là con đáng đời, là con tự tim.”
“Đều là tại con không biết dạy dỗ đám khốn nạn kia.”
“Con ranh khốn nạn kia đã bị nó dạy trở nên ác độc, hiện tại nó còn làm ra loại chuyện hại người này, con cũng phải có trách nhiệm, con nên cảm thấy may mắn rằng hôm nay Linh Lung không có chuyện gì, nếu không hai cha con của con sẽ trở thành kẻ thù cả đời.”