Hàn Tế thấy rõ thái độ của hai người bọn họ, không cho Cung Vãn Đường có cơ hội từ chối, đứng lên nói: “Vãn Đường, tôi tan ca xong sẽ lập tức đến đây với em, sẽ về nhà mang đồ ăn đến. Em cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi về đơn vị, lát nữa sẽ lại đến.”
Nói xong, ông ấy gật đầu chào hỏi mấy người Cung Thành Tuấn rồi rời đi.
Chu Lan Cầm ở bên cạnh mím môi mỉm cười, thấy con dâu cười trộm cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết, vỗ nhẹ lên tay cô, cũng đứng lên nói: “Linh Lung, con ở trong bệnh viện với chị sui đi, mẹ đi về cục công an, chờ tan ca sẽ lại đến.”
“Mẹ, mẹ đi làm việc đi.” Cung Linh Lung đứng lên đi đưa bà.
“Chị sui, chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, những chuyện khác giao cho Tĩnh Xuyên đi xử lý.” Chu Lan Cầm dặn dò.
“Được rồi, chị sui, chị đi thong thả.” Cung Vãn Đường trả lời.
Lúc này Lục Tĩnh Xuyên đã lái xe đi đến viện gia thuộc của cục thủy lợi, đây là lần đầu tiên anh đi đến nơi này, lúc nãy là đi theo Lục Nam Chinh đi đường tắt đến nơi này.
“Ui cha, cục trưởng Lục, hiện tại còn chưa đến giờ tan ca, sao mới giờ này ông đã về rồi?”
Lục Nam Chinh mở cửa xuống xe, hàng xóm kế bên tìm ông ấy nói chuyện, ông ấy lạnh nhạt nói: “Tôi đi về xử lý chút chuyện.”
Xe jeep dừng lại, hai bà cháu nhà họ Lục cũng xuống xe, hàng xóm nhìn thấy bà cụ Lục đến, cười vui vẻ chào hỏi: “Ui cha, sao hôm nay bà cụ lại có rảnh đến đây thế?”
“Đến đây xử lý chút chuyện.” Bà cụ Lục hơi gật đầu với đối phương.
Lúc này Nguyễn Ngọc Miên đã mở cửa đi ra, bà ta mặc một cái áo khoác vừa người, trang điểm xinh đẹp, tóc tai gọn gàng ngăn nắp, nhìn thấy Lục Nam Chinh quay về còn có chút vui vẻ, nhưng nhìn thấy bà cụ Lục và Lục Tĩnh Xuyên đứng ở đằng sau, nụ cười trên mặt bà ta lập tức cương cứng lại.
“Lục Thu Hà đang ở chỗ nào?”
Lục Tĩnh Xuyên không thể nào tôn trọng Nguyễn Ngọc Miên nỗi, cũng không muốn trò chuyện với bà ta, đứng ở ngoài sân nói rõ mục đích của mình.
Ánh mắt của Nguyễn Ngọc Miên hơi lóe lên, mỉm cười nói: “Tĩnh Xuyên đến rồi à, con tìm em gái con làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-588.html.]
“Tôi chỉ có một đứa em trai, không có em gái.”
Ánh mắt Lục Tĩnh Xuyên vô cùng sắc bé, cũng không nói nhảm với bà ta: “Bảo Lục Thu Hà đi ra đây cho tôi, tôi cho bà một phút.”
“Lục Tĩnh Xuyên, cậu làm cái gì đây hả?” Nụ cười trên mặt Nguyễn Ngọc Miên biến mất.
“Bà không nghe hiểu lời của Tĩnh Xuyên nói sao?”
Lục Nam Chinh đột nhiên cất cao giọng, Nguyễn Ngọc Miên sợ đến mức khẽ run lên, ánh mắt bà ta lập tức đỏ lên, mặt mày tủi thân, đang định mở miệng thì bà cụ Lục đã mở miệng ngắt lời của bà ta: “Cô muốn diễn kịch khóc thì đi đến đoàn kịch của cô mà diễn, chúng tôi ở chỗ này không rảnh nhìn cô diễn.”
Nguyễn Ngọc Miên bực bội, bà ta vừa mới rặn ra được một chút nước mắt, khóc cũng không được, không khóc cũng không xong.
Lục Nam Chinh đã không còn tình cảm gì với bà ta từ lâu rồi, cũng không muốn nói thêm cái gì với bà ta nữa, trực tiếp đẩy bà ta ra, đi vào vào nhà tìm người.
Ông ấy không tìm được Lục Thu Hà trong nhà, xoay người đi ra ngoài nói: “Đi đến nhà họ Nguyễn.”
Nguyễn Ngọc Miên thấy thế, trong lòng hoảng hốt, lập tức nhào lên cản: “Nam Chinh, anh muốn làm cái gì hả?”
“Bốp!”
Bà cụ Lục trở tay tát cho bà ta một bạt tay.
Cái tát cực mạnh đánh thẳng lên mặt Nguyễn Ngọc Miên, trong ánh mắt khiếp sợ không dám tin tưởng của bà ta, bà cụ Lục gào to với con trai của mình: “Ly hôn!”
Tuy rằng bà cụ Lục đã lớn tuổi, nhưng vẫn rất thông minh khôn khéo, ánh mắt cũng rất sáng, Nguyễn Ngọc Miên vừa bước ra ngăn cản, bà ấy đã lập tức xác định Lục Thu Hà từng quay về, cũng đã nói cho Nguyễn Ngọc Miên biết chuyện cô ta đẩy ngã người khác, hiện tại cô ta không ở trong nhà, chắc chắn là bởi vì Nguyễn Ngọc Miên đã bảo cô ta đi ra ngoài trốn rồi.
Bà cụ Lục cũng đã nhìn thấy rõ ràng, con cái do người phụ nữ này dạy dỗ đã hư thối từ gốc rễ, chính sự ngu xuẩn của bà ta nên mới cưng chiều ra một Lục Thu Hà có lòng dạ độc ác như thế.
Người phụ nữ như thế này chính là nguồn cơn của mọi tai họa.