Một đám người hộ tống bà đến phòng bệnh, mới vừa mới nói được mấy câu, một bóng đen như con báo xông đến, làm bọn họ sợ hết hồn.
“Vãn Đường!”
Người xông đến chính là Hàn Tế.
Ông ấy vừa mới nhận được điện thoại của học trò, bỏ hết mọi công việc trong tay xuống, đạp chân ga hết ga, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi này.
Cung Vãn Đường bị ông ấy dọa cho sợ hết hồn, biểu cảm có chút ngơ ngác: “Hàn Tế, sao anh lại đến đây?”
“Em bị thương chỗ nào?”
Hàn Tế giơ tay đẩy Lục Tĩnh Xuyên ra, chen đến trước giường bệnh, trong mắt tràn ngập lo lắng: “Có phải bị thương đến xương cốt rồi không?”
“Bị gãy xương cùng, không có gì quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi.” Cung Vãn Đường trả lời ông ấy.
“Bị gãy xương rồi mà còn nói là không có gì quá nghiêm trọng hả?”
Hàn Tế nhíu mày, lại nghiêng đầu xụ mặt răn dạy học trò: “Tĩnh Xuyên, con làm ăn kiểu gì thế hả? Con dẫn bọn họ đi ra ngoài, tại sao lại không biết bảo vệ tốt cho bọn họ, còn làm cho Vãn Đường bị thương nặng như thế nữa?”
“Thầy, là do con không bảo vệ tốt cho bọn họ.” Lục Tĩnh Xuyên cũng đang tự trách.
“Hàn Tế, cũng không liên quan đến Tĩnh Xuyên, anh đừng trách nó.” Cung Vãn Đường duỗi tay kéo tay ông ấy.
Khi đối mặt với bà, thái độ của Hàn Tế rõ ràng dịu đi rất nhiều, giọng điều cũng nhẹ nhàng hơn: “Lúc nãy có bảo bác sĩ dùng loại thuốc tốt nhất chưa?”
“Đã dùng thuốc rồi, bây giờ không còn đau nữa.”
Cung Vãn Đường kéo khóe môi, ra vẻ nhẹ nhàng, không cho bọn họ lo lắng.
Mấy người bà cụ Lục đều là người rất thông minh, lúc này cũng đã nhận ra được thứ gì đó, cuối cùng cũng biết vì sao Hàn Tế lại không chịu kết hôn rồi.
Thì ra trong lòng ông ấy luôn nghĩ về Cung Vãn Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-587.html.]
Hàn Tế biết được là do Lục Thu Hà đẩy, suýt chút nữa đã hại hai mẹ con bọn họ, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Lục Nam Chinh, lại nói với Lục Tĩnh Xuyên: “Bọn thầy ở lại chỗ này với Vãn Đường và Linh Lung, con đi bắt con nhỏ đó đi.”
“Vâng.”
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, quay sang nói vài câu với Cung Linh Lung, sau đó rời đi với Lục Nam Chinh, bà cụ Lục cũng đi theo bọn họ.
Bọn họ đi rồi, Cung Vãn Đường lại nói vài câu với Hàn Tế, khuyên ông ấy: “Hôm nay là ngày đi làm, anh có rất nhiều công việc, mau đi về làm việc đi, tôi không có gì nghiêm trọng, có anh cả và Linh Lung ở lại đây chăm sóc tôi là được rồi.”
Lúc này Hàn Tế đúng là bỏ công việc đột xuất rồi chạy đến, ông ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi quay về sắp xếp công việc trước, tối nay lại đến đây chăm sóc cho em.”
“Không cần, không cần chăm sóc tôi buổi tối đâu, cứ thuê một nhân viên điều dưỡng là được, các anh cứ về nghỉ ngơi đi, ngày mai là tôi có thể xuất viện rồi.” Cung Vãn Đường không muốn làm phiền đến ông ấy.
“Nghe lời.”
Giọng điệu của Hàn Tế không cho phép từ chối, dùng ánh mắt sắc bén lại mang theo chút thâm ý nhìn về phía Cung Linh Lung.
Cung Linh Lung lập tức đã hiểu ý của ông ấy, cười gượng nói: “Mẹ, thuê người khác đến chăm sóc cho mẹ thì bọn con lại không yên tâm. Hôm nay con cũng bị giật mình, phải về nhà nghỉ ngơi, còn muốn thương lượng vài việc với cậu cả, tối nay không thể ở trong bệnh viện với mẹ được, nếu chú Hàn có rảnh thì để chú ấy đến đây chăm sóc cho mẹ đi.”
Chú Hàn dùng ánh mắt tạo áp lực, cô sắp sửa chịu không nổi nữa rồi, chỉ có thể “bán” mẹ đi thôi.
Cung Vãn Đường nghiêng đầu nhìn về phía cô, cô có biết mình đang nói chuyện gì không vậy?
Cô bảo một thằng đàn ông như Hàn Tế chăm sóc cho bà hả?
Cung Linh Lung đã hiểu ánh mắt của bà, cười hì hì nói: “Mẹ, rửa mặt này nọ thì cứ để điều dưỡng làm giúp mẹ. Buổi tối chú Hàn ở lại nơi này bảo vệ cho mẹ, con cũng yên tâm hơn.”
“Bệnh viện rất an toàn, không cần phải bảo vệ mẹ.”
Cung Vãn Đường không suy nghĩ quá nhiều, còn cho rằng cô đang lo lắng cho sự an toàn của bà.
“Vãn Đường, bệnh viện không an toàn, nói không chừng đám cho săn của nhà họ Trịnh và nhà họ Tiết đang núp ở bên cạnh sẵn sàng đánh lén bất cứ lúc nào, trong phòng bệnh của em nhất định phải có người, buổi tối cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ.”
Cung Thành Tuấn đã đoán ra được ý đồ của Hàn Tế từ lâu, ông ấy cũng rất đau lòng em gái, hi vọng nửa đời sau bà có thể sống hạnh phúc một chút, ông ấy cũng xác định Hàn Tế là người có thể mang đến hạnh phúc cho bà.
Nếu đến cả cháu gái cũng ủng hộ, ông ấy đương nhiên cũng phải hợp tác một chút rồi.