Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 576




Ngồi nói chuyện với người nhà họ Chu trong chốc lát, Lục Nam Chinh đi vào gọi: “Tĩnh Xuyên, Tĩnh Dương, khách đến rồi, đi ra đón khách.”

Hai chiếc xe jeep dừng lại trước cửa nhà họ Lục, chờ người nhà họ Hàn xuống xe rồi, mấy người Lục Tĩnh Xuyên đồng loạt hành quân lễ, chào nghiêm xong lập tức mời bọn họ vào nhà ngồi nói chuyện.

“Anh Tuấn.”

Nhìn thấy người đàn ông cao gầy đẹp trai lại có khí chất khác biệt với người thường, Chu Hoài Hữu lộ ra vẻ mặt vô cùng vui vẻ, kích động đi đến.

Cung Thành Tuấn cười ấm áp, bước lên ôm lấy ông ấy: “Lâu lắm rồi không gặp.”

Chu Hoài Hữu cũng nhiệt tình ôm lại ông ấy, dùng nắm đ.ấ.m đấm mạnh lên vai ông ấy vài cái, lộ ra vẻ mặt kích động: “Đúng là đã rất lâu rồi không gặp, A Lãng đâu? Cậu ấy sống có tốt không?”

“Nó tốt lắm, lần này không về, chắc là năm nay ăn tết sẽ về nước, đến lúc đó lại gặp nhau trò chuyện sau.”

Xác định bọn họ đều còn sống, Chu Hoài Hữu vui vẻ gât đầu: “Được rồi, chờ cậu ấy về anh nhất định phải báo cho em biết, em đi đón gió tẩy trần cho hai người.”

Bọn họ trò chuyện đơn giản xong, Cung Vãn Đường lập tức dẫn anh cả đi gặp người lớn của hai nhà Chu và Lục cùng với anh chị sui nhà mình, Lục Tĩnh Xuyên ở bên cạnh giới thiệu cho đôi bên.

Cũng đến tận giờ phút này, mấy người lớn của hai nhà Chu Lục mới biết được chuyện nhà họ Cung gặp được vào năm xưa, còn chuyện hiện trạng của nhà họ Cung, bọn họ đều không lắm miệng dò hỏi, tất cả đều nhiệt tình mời hai khách quý nhà họ Cung cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.

Mấy người lớn đều đã ngồi vào bàn ăn, ông cụ Lục cũng lên tiếng gọi: “Hàn Tế, lại đây, ngồi chung với mấy ông già này, tối nay uống vài ly, cậu cũng tiếp khách quý phụ chúng tôi luôn.”

Hàn Tế cười gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Cung Vãn Đường, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Lâu lắm rồi không uống rượu với ông cụ.”

“Ông già, ăn cái này trước đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-575.html.]

Giang Vận đưa hai viên thuốc đến trước mặt ông ấy, Lục Tĩnh Xuyên lập tức rót một ly nước sôi để nguội đến.

Hai người học trò đều rất hiếu thảo, Hàn Tế bưng ly nước lên uống thuốc.

Ông cụ Lục cười nhìn Giang Vận, đây không phải là lần đầu tiên ông ấy gặp cô ấy, thấy cô ấy vừa hiên ngang thẳng thắn lại xinh đẹp như thế, lại nghĩ đến chuyện cô sắp thành cháu dâu nhà họ Lục lại càng vui hơn, cười nói: “Tĩnh Dương, con ngồi nói chuyện với Tiểu Vận đi, đi giới thiệu làm quen với mọi người trong nhà.”

“Dạ được.” Lục Tĩnh Dương gật đầu.

Hàn Tế uống thuốc xong, quay đầu nhìn về phía cậu nói: “Nếu hai đứa đều đã thích nhau thì mau dẫn nó đi sớm đi, tôi không muốn giữ nó lại ăn tết đâu.”

Lục Tĩnh Dương mím môi buồn cười: “Được rồi.”

“Ông già, thầy sốt ruột quá rồi đó.” Giang Vận trợn trắng mắt.

“Có người muốn thì mau tranh thủ thời gian đi, đừng có ríu rít trước mặt thầy làm chim sẻ mãi.”

Hôm nay Hàn Tế vừa mới quay về quân khu đã bị cô con gái hiếu thảo này tóm gọn “phê bình” hơn nửa tiếng đồng hồ, bla bla nói về mấy căn bệnh của ông ấy, lỗ tai của ông ấy nghe cô ấy nói mà cảm thấy ong ong luôn.

“Tiểu Vận đang quan tâm đến con đó.”

Bà cụ Hàn tức giận trừng mắt liếc nhìn ông ấy, thái độ khi đối mặt với Giang Vận thì lại thay đổi hoàn toàn, vô cùng hiền hòa nói: “Tiểu Vận, Tĩnh Dương là một đứa nhỏ rất tốt, tính cách tốt, tài giỏi lại có bản lĩnh, nếu hai đứa đã có hảo cảm với nhau thì nhớ phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn, bà nội không giục con phải gả chồng sớm, bà còn muốn con ở lại với bà thêm vài năm nữa.”

“Bà nội, con quyết định gả mình đi sớm thì tốt hơn, con muốn sinh ra vài con chim sẻ nhỏ, mỗi ngày đưa đến trước mặt ông già, kích thích thầy.” Giang Vận nghịch ngợm nhướng mày.

Bà cụ Hàn nghe vậy cười cười, vỗ nhẹ lên canh tay cô: “Cái con bé không biết xấu hổ gì cả.”