“Mẹ.”
Khoảng chừng năm giờ chiều, Lục Nam Chinh mở cửa đi vào, trong tay còn cầm theo không ít đồ.
Bà cụ Lục đang quét nhà, thấy ông ấy đi đến, lộ ra nụ cười: “Sao con đến sớm thế?”
“Con xin nghỉ sớm hai tiếng.”
Lúc Lục Nam Chinh xách theo đồ đạc vào nhà, mấy người Lục Tĩnh Xuyên cũng từ trong phòng bếp đi ra, anh lên tiếng chào hỏi trước: “Cha.”
Lục Nam Chinh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía con dâu.
Cung Linh Lung đã nhìn thấy ảnh chụp của ông ấy trong nhà ông bà nội rồi, Lục Tĩnh Xuyên giống ông ấy hai ba mươi phần trăm, Lục Tĩnh Dương thì càng giống ông ấy hơn, có lẽ là bởi vì công việc mà ông ấy đang làm cho nên khí chất thiên về nho nhã hơn một chút.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô lộ ra một nụ cười nhạt, lễ phép chào hỏi: “Cha.”
“Ừ.”
Lục Nam Chinh cũng cười khẽ với cô, xách theo đồ đi về phía bọn họ nói: “Linh Lung, cha cũng không biết con thích cái gì, mua đại một ít đồ ăn.”
Ông ấy mua rất nhiều thứ, hai bên tay đều xách theo đồ nặng trĩu, có sữa bột, sữa mạch nha, đồ hộp táo đỏ gì đó, còn có một ít quả khô trái cây, tất cả đều là hàng tốt mua ở trong cửa hàng hoa kiều.
Ông ấy có lòng tốt như thế, Cung Linh Lung hào phóng nhận lấy, cười khanh khách cảm ơn: “Cảm ơn cha, làm cha tốn kém nhiều rồi.”
“Con thích là được rồi.”
Lục Nam Chinh đưa mấy thứ đang cầm cho con trai, thấy anh gầy và đen hơn lần gặp mặt trước rất nhiều, quan tâm hỏi: “Sao con gầy nhiều thế, có bị bệnh không?”
“Không có bệnh.” Lục Tĩnh Xuyên không nói quá nhiều với ông ấy.
Lục Nam Chinh gật đầu, cũng không hỏi thêm chuyện gì khác.
Hai cha con bọn họ không nói gì, nhưng Chu Lan Cầm lại lên tiếng nói chuyện với chồng trước: “Tĩnh Dương thích một cô gái, là do Tĩnh Xuyên giới thiệu, là đồ đệ nhỏ tuổi nhất của J trưởng Hàn, tên là Giang Vận, tối nay tôi có mời bọn họ đến đây ăn cơm, anh cũng chuẩn bị vài thứ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-571.html.]
“Được rồi.” Lục Nam Chinh gật đầu, hỏi thêm: “Hai đứa chúng nó xác định quan hệ lúc nào thế? Sao lúc trước chưa nghe bọn nó nói qua?”
“Gặp nhau lúc cứu tế, tối hôm qua Tĩnh Xuyên và Linh Lung giúp đỡ thúc đẩy một chút, hôm nay mời con bé đến coi như là công khai, chuyện sau đó cứ tự xem bọn nó thế nào. Chờ đến khi xác nhận chắc chắn rồi, chuyện sau đó tôi sẽ báo trước cho anh biết.”
Tuy rằng hai người bọn họ đã ly hôn từ lâu, nhưng cũng không vì chuyện cũ năm xưa mà phát sinh hiềm khích, đôi bên còn có chung hai đứa con, cũng sẽ thường xuyên thương lương về chuyện học tập, đi làm và kết hôn của hai đứa nhỏ.
Sau khi đến đây, Lục Nam Chinh cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là dọn dẹp bàn ghế và chén đũa, cũng giúp mẹ quét nhà lau nhà.
“Bà nội, cha, thịt hấp và trứng cuộn đều hấp xong rồi, hai người nếm thử xem.”
Cung Linh Lung bưng chén nhỏ đến, cầm đũa đưa cho bọn họ, còn nói với cha chồng: “Cha, thịt hấp con có bỏ thêm một ít ớt khô, sẽ hơi cay, cha có ăn cay được không?”
“Được.”
Lục Nam Chinh cong khóe môi, tâm trạng có vẻ rất vui vẻ, cầm lấy đũa gắp thịt lên, đút cho mẹ ăn trước: “Mẹ, mẹ nếm thử xem.”
“Ngon lắm.”
Bà cụ Lục nếm thử, mắt lập tức sáng rực lên: “Tay nghề nấu nướng của Linh Lung không tệ nha, thịt hấp này ngon thật đó, thịt hấp mềm rục vừa đủ.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng gắp một miếng lên ăn, mỉm cười nói: “Bà nội, tài nấu nướng của cháu dâu nhà bà thật sự là không có gì để chê, nhất là món thịt hấp dưa muối này, người khác đều nấu không ngon bằng em ấy.”
“Nhóc ranh con có phúc thật đó.” Bà cụ Lục cười nhìn anh.
Chu Lan Cầm bưng chén đi ra ngoài, cười tươi rói nói: “Lúc trước con nói hấp năm chén là được rồi, Linh Lung lại nói hấp mười chén đi, đồ ăn ngon như thế, may mà con hấp đến mười chén, nếu không thì đã không đủ chia rồi.”
Thấy bọn họ đều ăn thịt hấp, Cung Linh Lung cười đề cử món trứng cuộn: “Mọi người mau nếm thử trứng cuộn đi, cũng ngon lắm đó.”
“Đúng là rất ngon.”
Lục Nam Chinh nếm thử trước, đây là lần đầu tiên ông ấy ăn trứng cuộn, rất thích hương vị này.
“Ừm, đúng là ăn rất ngon, nhưng mà làm hơi tốn công, nào là chiên vỏ bánh trứng rồi băm thịt trộn nhân, mấy món ăn tinh tế thế này mẹ làm không được.” Chu Lan Cầm cười nói.