Chu Lan Cầm nói xong lập tức đi vào phòng bếp bật lửa, nấu hết mười quả trứng gà trong tủ chén, để con dâu ăn vài quả, số còn lại để hai anh em bọn họ về nhà ăn.
Nấu trứng gà xong đi ra ngoài, Chu Lan Cầm lột năm quả trứng cho con dâu ăn, tận mắt nhìn thấy cô cắn vài phát đã xử hết một quả.
Thấy hình như cô đã ăn no, nhịn không được cười nói: “Người xưa thường hay nói mấy thằng nhóc ranh ăn nghèo thằng cha. Ba thằng nhóc nhà chúng ta cộng lại chưa chắc to bằng năm quả trứng, vậy mà lại ăn nhiều ghê, may mà nhà chúng ta còn có chút của cải, nếu như con sống ở nông thôn, vậy chắc con làm mẹ sẽ phải chịu đói rồi.”
Cung Linh Lung cũng có chút bất đắc dĩ bật cười: “Người không biết còn tưởng rằng con tham ăn lắm.”
“Ha ha…”
Chu Lan Cầm cười khẽ, đứng dậy dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, để trứng gà trên bàn cho hai anh em bọn họ, lại nói với cô: “Linh Lung, cũng muộn rồi, con về phòng ngủ trước đi, có lẽ Tĩnh Xuyên sẽ về nhà muộn hơn đó.”
Cung Linh Lung đứng lên nói: “Mẹ, sáng mai mẹ còn phải đến cục công an đi làm, mẹ cũng đi ngủ sớm đi.”
“Được rồi.”
Chờ con dâu về phòng rồi, lúc này Chu Lan Cầm mới tắt đèn đi về phòng ngủ.
Nhiệt độ về đêm của kinh đô thấp hơn thành phố Hán một chút, mẹ chồng trải một cái thảm lông hơi mỏng rất thoải mái lên giường của bọn họ, Cung Linh Lung đánh răng xong lập tức lên giường nằm ngủ.
Lúc này hai anh em nhà họ Lục đang ẩn núp bên ngoài nhà họ Tiết cũng đã ra ta bắt được Từ Lĩnh, lúc nãy ông ta dẫn theo người đi vào nhà họ Tiết, nói dối là Trịnh Phủ Nhân mời người giỏi về giải độc về để điều phối thuốc độc, bảo mấy người Tiết Vỹ Kỳ uống thuốc giải trước, chờ đến khi giải độc không bị đau nữa, bọn họ lại tranh thủ lúc trời tối chạy ra khỏi thành.
Người nhà họ Tiết hoàn toàn không hề nghi ngờ gì, năm người bị trúng độc đều uống thuốc giải vào bụng, kết quả không được vài phút, bọn họ lại càng đau hơn nữa.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, Từ Lĩnh lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, vì muốn làm cho bọn họ có thể c.h.ế.t được nhắm mắt, còn tốt bụng nói cho bọn họ biết mệnh lệnh của Trịnh Phủ Nhân, Diêu Mai Đình giận đến mức muốn liều mang với ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-564.html.]
Ngay thời khắc vô cùng nguy cấp, Từ Lĩnh đã dẫn theo người chuẩn bị tàn sát, một viên đạn b.ắ.n xuyên cánh tay ông ta, một đám công an giấu trong chỗ tối nhanh chóng xuất kích, khống chế hết toàn bộ mấy người kia.
Còn chuyện người nhà họ Tiết lại trúng độc lần thứ hai, Lục Tĩnh Dương sắp xếp người đưa bọn họ đến bệnh viện nhân dân, bọn họ có thể giải được độc hay không thì đó là chuyện của bác sĩ.
Sáng sớm hôm sau, chờ đến khi Cung Linh Lung tỉnh lại, thấy ổ chăn bên cạnh không có ai, cô sờ thử, còn có chút độ ấm, xem ra tối hôm qua anh có quay về nhà ngủ, mới vừa thức dậy không được bao lâu.
“Linh Lung, em dậy rồi à.”
Lục Tĩnh Xuyên bưng nước ấm vào nhà, cười nói: “Ba thằng nhóc ranh này trời còn chưa sáng đã bắt đầu kêu, cứ như gõ trống vậy, làm mẹ và Tĩnh Dương đều thức dậy.”
Cung Linh Lung: “…”
Cô ngủ rất say, hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Chu Lan Cầm cũng dậy rất sớm, đứng ở bên ngoài cười nói: “Linh Lung, lúc nãy mẹ mới đi ra ngoài mua đồ ăn, con mau đứng lên rửa mặt rồi ăn lót dạ đi.”
Cung Linh Lung sờ bụng, lúc này lại không kêu, nhíu chặt mày lại: “Anh Tĩnh, sao lại thế này nhỉ? Bây giờ em cảm thấy có hơi lo rồi đó.”
“Đúng là có chút kỳ lạ, nhưng thai của em rất ổn định, bệnh viện kiểm tra ra kết quả cũng rất bình thường.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, lại nói: “Linh Lung, lát nữa anh lại dẫn em đến bệnh viện khám lần nữa, y thuật ở bệnh viện kinh đô sẽ tốt hơn, chúng ta lại đi xác nhận thêm lần nữa.”
“Đúng vậy, Tĩnh Xuyên, con đi khám thai với Linh Lung đi. Chỉ cần mấy đứa nhỏ khỏe mạnh, cơ thể của Linh Lung cũng không có vấn đề gì, vậy thì không cần phải lo lắng nữa.” Chu Lan Cầm phụ họa.
Chờ đến khi cô rửa mặt đi ra ngoài, bữa sáng đã được đặt lên bàn, lúc này bụng của cô lại bắt đầu sôi.
Lục Tĩnh Dương mím môi buồn cười, lập tức đưa cháo và bánh bao cho cô nói: “Chị dâu, chị mau ăn đi, chị lại chậm trễ nữa thì bọn nhỏ lại chuẩn bị gào.”