Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 558






Bầu không khí gia đình của nhà họ Lục khá tốt, người lớn thì hiền hòa từ ái, người cùng thế hệ lại yêu thương thân thiết với nhau, cả gia đình có vẻ rất hòa thuận vui vẻ.

Tính cách của Cung Linh Lung là kiểu người hướng ngoại, tuy rằng đây chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt người nhà họ Lục, nhưng cô lại chẳng có tí xa lạ nào cả, nói chuyện phiếm với mọi người đều rất hào phóng tự nhiên, chỉ ăn một bữa cơm đã hoàn toàn thân thuộc với mọi người.

Hôm nay bọn họ đến đây thăm hỏi đã chuẩn bị không ít quà tặng, nhà ông bà nội, bác cả và anh họ đều có, ăn cơm xong những người lớn cũng tặng lại quà gặp mặt cho cô.

Ông cụ Lục ra tay tặng cho cô một cái bao lì xì dày cộm, bà cụ Lục đã tự tay may cho cô một cái áo khoác từ lâu, áo khoác dài màu xám nhạt, còn phối hợp với thắt lưng, trông rất thời thượng và xinh đẹp.

Cung Linh Lung có dáng người rất cao gầy và yểu điệu, cô mặc cái áo khoác này lên giống như được đặt may riêng cho mình vậy, kích cỡ cực kỳ vừa vặn, cô rất thích.

“Bà nội, cảm ơn bà, con thích lắm.”

“Thích là được rồi. Miếng vải này là do bà nội mua, kiểu dáng là do Uyển Thu lựa chọn, mấy đứa nhỏ tuổi bọn con có sở thích và gu ăn mặc khác với thế hệ trước bọn bà. Bà cũng làm một cái màu xanh biển cho Uyển Thu, cái áo màu xám này cho con, bình thường con mặc đi làm cũng rất phù hợp.”

Cung Vãn Đường chỉnh lại đai lưng giúp con gái, cười nói: “Tay nghề của bác gái tốt quá, mấy đồng chí nữ trẻ tuổi mặc kiểu áo khoác này trông rất là sáng sủa có sức sống.”

“Tay nghề may vá của mẹ rất tốt, chị dâu thì nấu ăn ngon, phương diện này thì tôi thua xa bọn họ, cũng không học được.” Chu Lan Cầm cũng ở bên cạnh cười nói.

“Con mà học không được gì chứ, là vì con bận quá nên mới không có thời gian học mà thôi.”

Bà cụ Lục rất hiểu biết về bà ấy, thấy Lục Tĩnh Dương bưng trà nóng đến, chuyển đề tài về phía cậu ấy: “Tĩnh Dương, mấy ngày trước bà nội Cát còn hỏi thăm chuyện tình cảm của con đó, nói là có một cô gái khá thích hợp, cũng rất phù hợp với tuổi của con, con có muốn tranh thủ thời gian đi gặp không?”

Lục Tĩnh Dương: “… Bà nội, bà từ chối đi ạ.”

“Không đi gặp thật à? Bà nội Cát của con nhìn người chuẩn lắm, mấy cô gái bình thường cũng không thể lọt vào mắt bà ấy đâu, người do bà ấy giới thiệu đều khá đáng tin.”

Bà cụ Lục lo lắng cho chuyện lớn cả đời của cậu, trong số đời cháu thì cậu đứng hàng thứ ba, hiện tại Tĩnh Nghiêu và Tĩnh Xuyên đều đã kết hôn, cũng đến lượt lo lắng cho chuyện của cậu ấy rồi.”

Bị người một nhà nhìn chằm chằm, da đầu Lục Tĩnh Dương tê rần, đột nhiên lại lên tiếng thông báo: “Anh đã giới thiệu một người cho con, đang tiếp xúc rồi.”

“Hả? Chuyện lúc này thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-558.html.]

Hai mắt bà cụ Lục sáng lên, vội vàng hỏi Lục Tĩnh Xuyên: “Tĩnh Xuyên, con giới thiệu hả? Ai thế?”

“Giang Vận, sư muội của con.”

Lục Tĩnh Xuyên cười nhìn về phía em trai, cậu chủ động nói cho người lớn trong nhà biết chuyện này, chứng minh cậu và Giang Vận đã có khả năng rồi.

“Giang Vận? Tên này có hơi quen tai nha.” Vu Phái Dung tạm thời không nhớ ra được.

Lý Uyển Thu thì đã nghĩ ra, biểu cảm có hơi thái quá: “Là, là, là cô gái Giang Vận kia đó hả?”

“Uyển Thu, là ai thế?” Vu Phái Dung vẫn còn chưa nhớ ra.

“Mẹ, lúc nãy Tĩnh Xuyên đã nói rồi đó, là sư muội của em ấy, nữ đồ đệ của J trưởng Hàn, là hoa hồng sắt trong quân đội.”

Thấy cháu ba đang tiếp xúc với Giang Vận, ông cụ Lục trừng to mắt, lộ ra vẻ mặt không dám tin: “Tĩnh Dương, con đánh thắng Giang Vận hả?”

Lục Tĩnh Dương: “… Ông nội, ông chừa chút mặt mũi cho con đi, được không?”

“Ha ha ha.”

Lục Tĩnh Nghiêu vui vẻ cười ầm lên, đ.ấ.m nhẹ lên vai của cạu nói: “Có thể lấy được Giang Vận, em là đàn ông chính hiệu đó.”

Lục Tĩnh Dương: “…”

Chuyện chung thân đại sự của con trai út cũng đã có tiến triển, Chu Lan Cầm là người vui vẻ nhất, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nóng: “Con tranh thủ thời gian đi, tranh thủ quyết định xong chuyện này, lại dẫn Giang Vận đến nhà mình ăn bữa cơm.”

“Mẹ, hay là bây giờ còn lấy cái bao tải bắt cóc em ấy về luôn ha?” Lục Tĩnh Dương có chút bất đắc dĩ.

“Con bắt được con bé không?” Chu Lan Cầm vô cùng có thâm ý hỏi.

Lục Tĩnh Dương lại bị đ.â.m thêm một đao, không nói gì nữa.