Bọn họ ngồi trên bàn cơm nói chuyện ở bên ngoài, bà cụ Lục lại chăm chỉ gắp đồ ăn cho mọi người, phân chia hết nồi canh gà to nhất ở chính giữa, múc cho mỗi người một chén, chia một cái đùi gà cho ông cụ.
“Gắp đùi gà cho Linh Lung ăn đi.” Ông cụ Lục nói xong định gắp vào chén cho cháu dâu.
Cung Linh Lung đã bắt đầu ăn rồi: “Ông nội, ông ăn đi, con có một cái rồi.”
Bà cụ Lục cười nói với với ông cụ: “Hầm hai con gà, có đến bốn cái đùi, ông cũng ăn một cái đi.”
“Không phải sáng nay chỉ mua một con gà thôi sao?”
Sáng nay trời vừa mới sáng, ông cụ Lục đã đi mua đồ ăn với bà ấy, mua đồ ăn xong mới quay về đơn vị đi làm.
“Mấy đứa Tĩnh Xuyên đến đây còn mang theo rất nhiều thứ cho chúng ta, còn mua gà vịt và cá đến. Dạo gần đây mọi người đều rất vất vả, mấy đứa Tĩnh Xuyên đến khu vực chịu thiên tai cứu tế cũng rất vất vả, đứa nào cũng đều gầy. Cho nên tôi mới hầm hết hai con gà, dược liệu để hầm canh là do Vãn Đường phối, dùng thiên ma tốt nhất, rất có dinh dưỡng, mọi người đều ăn canh bồi bổ cơ thể đi.”
Ông cụ Lục húp một hớp canh nóng, nghiêng đầu nói chuyện với Cung Vãn Đường: “Vãn Đường, con còn biết phối thuốc nữa à?”
“Bác trai, con học chuyên ngành đông y, tốt nghiệp ở đại học kinh y công lập.” Cung Vãn Đường cười nhạt trả lời.
“Ồ, thì ra con là sinh viên cao cấp của ngành y à.”
Ông cụ Lục biết ba anh em bọn họ đều là sinh viên, nhưng lại không biết bọn họ học chuyên ngành gì, nghĩ đến hiện trạng mấy năm qua của đông y, ông ấy lại lắc đầu thở dài: “Mấy năm nay chướng khí mù mịt, đông y bị mấy tên ngu xuẩn kia chèn ép quá độc ác, phương diện y học không có bất cứ tiến triển gì, đều là nghiệt do bọn họ tạo ra.”
“Trong lần cứu tế lần này đông y đã phát huy ra tác dụng rất lớn, có lẽ hiện trạng sẽ có thay đổi.” Lục Đông Chinh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-557.html.]
Chu Lan Cầm cười nói cho bọn họ: “Lần này chị sui chính là công thần dùng đông y cứu tế đó.”
“Hả?” Mấy người nhà họ Lục đồng loạt nhìn về phía bọn họ.
“Phương thuốc phát huy ra tác dụng cực lớn trong khu phát sinh thiên tai là do chị sui điều phối ra, tất cả thuốc đông y đều là do chị ấy và thầy của chị ấy là giáo sư Thủy Đình Diệc nấu. Lần này chị sui đến kinh đã khẳng khái dâng tặng phương thuốc này cho quốc gia.”
Ngoại trừ hai mẹ con Chu Lan Cầm ra, những người khác đều không biết gì về chuyện này, đến cả ông bà cụ Lục cũng không biết, lúc này có vẻ vừa kinh ngạc lại bội phục.
Cung Vãn Đường cười nhạt, vô cùng khiêm tốn: “Quốc gia nuôi dạy con, trong lúc quốc gia yêu cầu, con đương nhiên phải dùng kiến thức mà mình học được để báo đáp cho xã hội rồi.”
“Con đã trải qua nhiều nhấp nhô trắc trở như thế nhưng vẫn giữ viên tấm lòng chân thành yêu nước, rất đáng quý.” Ông cụ Lục cảm thán.
Vu Phái Dung cũng cười nói: “Chị sui quá ưu tú và xuất sắc, còn nuôi dạy Linh Lung trở nên tài giỏi như thế. Chúng tôi còn nghe nói Linh Lung biết lái xe jeep, máy kéo và xe tải lớn, kỹ thuật lái xe cực kỳ giỏi, là đồng chí nữ duy nhất biết lái xe trong nhà chúng ta đó.”
Nói đến chuyện này, Lục Tĩnh Xuyên cười tươi rói khoe khoang: “Đầu có của Linh Lung thông minh lắm, chỉ mất một tiếng đồng hồ đã học được lái xe jeep và xe tải lớn rồi, lái máy kéo thì mất thời gian hơn một chút, cũng chỉ là hai tiếng đồng hồ.”
“Ui cha, giỏi đó, giỏi đó.”
Ông cụ thích nhất mấy đứa nhỏ vừa thông minh vừa tài giỏi, cười đến mức lộ rõ nếp nhăn: “Đồng chí nữ biết lái xe rất hiếm, Linh Lung còn biết lái cả ba loại xe, trong đại viện này bảo đảm không có người thứ hai nào được như con bé.”
Bà cụ Lục gắp đồ ăn cho bọn họ, cười ha hả nói: “Lúc nãy Linh Lung còn tặng trà ngon cho ông nữa đó, ngày mai ông pha bình trà, cầm đi dạo quanh đại viện vài ba vòng lại về, khoe khoang cho đã, chọc tức mấy ông già kia.”
“Ăn cơm xong tôi đi ngay.” Ông cụ Lục chờ không được đến ngày mai.
“Ha ha ha…” Mọi người ngồi trên bàn ăn đều cười.