Kiểm tra phòng sách xong, bà ta lại chạy xuống phòng bếp, bưng nồi đang đặt trên bếp xuống, sau đó lại đi đến các phòng khác quan sát, xác nhận không có vấn đề gì rồi, lúc này mới đóng cửa đi ra ngoài.
Cung Linh Lung đi theo bà ta cùng nhau đi ra ngoài, lúc này cũng xác định bà ta chính là con gái của Trịnh Phủ Nhân, gương mặt bà ta giống mẹ đến sáu bảy mươi phần trăm.
Lần đầu tiên gặp mặt đã cãi nhau, lần thứ hai lại gây gổ, thì ra vốn dĩ đã là thù địch, trời sinh từ trường đã không hợp với nhau rồi.
Lúc Cung Linh Lung đi đến nhà họ Hàn thì có một đám người đang đứng trước cửa nhà họ Hàn nói chuyện, mẹ và Lục Tĩnh Xuyên cũng ở đó, lúc này bọn họ đang nói chuyện Trịnh Phủ Nhân ở nhà té bị thương, cô đi đến bên cạnh hai người, âm thầm kéo tay của bọn họ.
Thấy cô đã về, Cung Vãn Đường lập tức chào tạm biệt với người lớn: “Bác gái, cũng đã không còn sớm nữa, con và Tĩnh Xuyên đi đến nhà họ Lục trước, cuối tuần chúng con lại đến thăm bác sau.”
“Ừ, được rồi.”
Bà cụ Hàn nắm tay bà, lộ ra vẻ mặt lưu luyến: “Vãn Đường, sáng chủ nhật nhớ đến sớm một chút, dẫn theo bọn nhỏ đến cùng. Còn nữa, hôm nay bác trai của con đi làm, ông ấy có việc muốn nói với con, ngày mai con rút một chút thời gian rảnh đi đến văn phòng tìm ông ấy.”
Cung Vãn Đường đã hiểu ý của bà ấy, hai ông cụ nhà họ Hàn đang rất muốn biết tình hình của những người khác trong nhà họ Cung, lập tức gật đầu đồng ý ngay: “Được rồi, sáng mai con lập tức đi gặp bác trai.”
Bà cụ Hàn cười cười, đưa bọn họ lên xe, vẫn cứ mãi dặn dò: “Lần sau con đến đây đừng có mua đồ đến nữa đó, nếu con lại mang quà đến thì bác trai bác gái sẽ giận.”
“Dạ được, con không mua nữa, cuối tuần bọn con chỉ đến ăn ké, đến nếm thử tay nghề của bác gái.” Cung Vãn Đường cười đáp lại.
“Vậy mới đúng chứ. Con thích ăn bánh hoa gạo và bánh hạt dẻ, bác gái nấu cho con ăn, Tĩnh Xuyên thích ăn sủi cảo và đề bàng, bà cũng làm cho con.”
Lục Tĩnh Xuyên lên xe khởi động, lễ phép chào tạm biệt với các hàng xóm khác, cũng nói chuyện với bà cụ Hàn: “Bà Hàn, Linh Lung còn đang đợi bọn con, con đi về trước.”
Bà cụ Hàn hơi lui ra sau, lại tiếp tục dặn dò: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung đang mang thai, con lái xe chậm thôi, đừng có xốc nảy con bé.”
“Dạ con biết rồi.” Lục Tĩnh Xuyên trả lời, nhấn chân ga rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-548.html.]
Cung Linh Lung ngồi trên xe quay đầu lại nhìn về phía bà cụ Hàn thân thiết hòa nhã, có chút chột dạ nói: “Mẹ, con ở trên xe lại không đi xuống chào hỏi, thất lễ quá.”
“Lúc nãy mẹ đã hẹn trước với bác gái rồi, cuối tuần chúng ta sẽ đến chơi, đến lúc đó con lại xin lỗi bọn họ sau.”
Cung Vãn Đường nhẹ nhàng nói, lại lập tức báo cho cô biết một tin vui: “Linh Lung, lúc nãy cậu cả của con gọi điện thoại đến nhà họ Hàn, mẹ và cậu đã nói chuyện điện thoại rồi, ông ngoại và cậu hai của con vẫn còn sống, hiện tại bọn họ đều ở chỗ bà cô của con bên Hồng Kông.
“Thật sao?” Cung Linh Lung vui vẻ.
“Ừ, thật.”
Khóe môi Cung Vãn Đường cũng không khống chế được niềm vui sướng, nhưng mà lại nghĩ đến người mẹ đã mất sớm, niềm vui cũng nhạt đi rất nhiều: “Bà ngoại của con đã không còn nữa, năm xưa bị thương quá nặng đã qua đời.”
Cung Linh Lung ẩn thân nắm chặt lấy tay bà, vội vàng nói cho bọn họ: “Mẹ, anh Tĩnh, lúc nãy Trịnh Phủ Nhân bị ngã trong nhà là do con làm, ông ta là một người tàn nhẫn, con cố ý làm ông ta ngã đó.”
Lúc nãy khi hàng xóm quanh nhà họ Hàn bàn tán chuyện nhà họ Trịnh, hai người bọn họ đã đoán được đó là do cô lén làm, Lục Tĩnh Xuyên quay đầu lại hỏi: “Linh Lung, ông ta làm cái gì thế?”
“Ông ta không chỉ độc ác mà còn là một con sâu mọt cực lớn.”
Cung Linh Lung nói lại hết toàn bộ những gì mà cô phát hiện được cho bọn họ nghe.
Sau khi Cung Vãn Đường và Lục Tĩnh Xuyên nghe xong, hai người đều lập tức thay đổi sắc mặt, bọn họ từng gặp qua người tham ô tiền bạc, nhưng hành vi hủ bại của Trịnh Phủ Nhân vẫn cứ làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
“Mẹ, anh Tĩnh, con muốn đi cử báo.”
Cung Linh Lung muốn làm ngay cho nóng, không muốn kéo dài thời gian, để tránh chờ lâu sinh biến.
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu đồng ý: “Được rồi, bây giờ anh đưa em đi ngay.”