Lúc này Cung Linh Lung cũng rất may mắn vì mình đã đến đây, nếu để ông ta tính kế thành công thì không chỉ hai mẹ con bọn họ muốn xui xẻo mà ba gia đình nhà họ Chu, Hàn, Lục cũng sẽ bị bọn họ liên lụy thê thảm.
Cái tên cặn bã độc ác xấu xa này, nếu cô không ra tay xử lý ông ta thì quá có lỗi với cơ hội sống lại mà Diêm Vương đã cho cô rồi.
“Tài sản nhà họ Cung chắc chắn đang ở trong tay Cung Vãn Đường. Hiện tại Lục Tĩnh Xuyên luôn theo sát bên cạnh bảo vệ hai mẹ con bọn họ, ông rút hết toàn bộ người theo dõi về đi. Sớm muộn gì hai mẹ con bọn họ cũng phải quay về thành phố Hán, chờ bọn họ về đó rồi lại ra tay, lần này nhất định phải lấy cho bằng được.” Trịnh Phủ Nhân lại ra lệnh.
“Vâng.”
Từ Lĩnh thấy ông ta không dặn dò thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài: “Ông Trịnh, bây giờ tôi lập tức đi làm việc ngay.”
“Đi đi.” Trịnh Phủ Nhân phất tay với ông ta.
Từ Lĩnh đi rồi, Trịnh Phủ Nhân lại ngồi trong phòng sách thêm hai phút, buông tách trà xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ ông ta vừa đi ra, Cung Linh Lung lập tức lấy băng từ trong máy ghi nhận tín hiệu, quăng vào trong không gian, sau đó nhanh chóng đuổi kịp người trước mặt.
“A!”
Trịnh Phủ Nhân vốn định đi lấy thêm nước sôi, chân lại đột nhiên bị vướng, cơ thể nào về phía trước, đầu vừa lúc đập vào góc bàn trà cứng rắn.
Đầu nở hoa, m.á.u văng tung tóe.
Trong khoảnh khắc ông ta kêu thảm kia, Cung Linh Lung nhanh chóng đổ một lọ thuốc trong suốt lên miệng vết thương của ông ta.
“Lão Trịnh.”
Vợ của ông ta đang ở sân sau dọn quần áo, nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phòng, lập tức chạy vội về, thấy ông ta ngã ở đó, mặt toàn là máu, sợ đến mức hốt hoảng kêu to, lập tức đi gọi hàng sớm đến cứu giúp phụ một tay.
Những người khác trong nhà họ Trịnh không có ở nhà, lúc nãy Từ Lĩnh cũng đã đi ra ngoài làm việc, bà cụ Trịnh vội vàng đưa ông ta đến bệnh viện, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Cung Linh Lung.
Cửa phòng sách không bị khóa, cô lập tức quay về mở cái nút cơ quan giấu đằng sau cuốn sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-546.html.]
Cũng vẫn là một cánh cửa ngầm đằng sau kệ sách, cô lập tức chui vào, đạp lên cầu thang vừa hẹp vừa tối đi xuống bên dưới.
“Chậc chậc, đúng là một con sâu mọt lớn.”
Diện tích của tầng hầm ngầm còn lớn hơn căn phòng ở bên trên, chất đầy rương, mỗi một cái rương đều được lau chùi sạch sẽ, không dính một hạt bụi, rõ ràng nơi này thường xuyên có người đến quét dọn.
Tất cả rương chất ở phía đông phòng toàn là vàng, là thỏi vàng sáng lấp lánh, cẩn thận đếm thì: “Hai mươi sáu cái, má ơi.”
Mặt tường phía nam lại bày rất nhiều kệ, kệ được làm bằng gỗ tử đàn, mấy cái rương trên giá đều được làm từ loại gỗ tốt, nhìn thoáng qua tất cả đều là gỗ cúc lê và gỗ tử đàn, trên mỗi cái rương đều có điêu khắc hoa văn phức tạp lại cổ xưa, tay nghề điêu khắc vô cùng tinh vi, rõ ràng là chỉ có hoàng thân quốc thích và các gia đình giàu có thời xưa mới có thể xài được.
Mà trong rương lại bày đủ loại tranh chữ, chọn đại một bức cũng đều là thuộc về người nổi tiếng, tương lai bán đi bức nào cũng đều có thể mua được một cái biệt thự lớn.
Ngoại trừ tranh chữ ra, trong mấy cái rương khác còn đựng bút lông nghiên mực vô cùng quý báu, còn có năm rương đựng các loại trang sức châu báu, trang sức bằng vàng, phỉ thúy ngọc thạch và các loại mã não cấp thấp cũng có đến mười rương.
Tầng cao nhất của kệ là hai cái rương dài, trực giác mách bảo cô rằng đây là hàng siêu tốt, cô chậm rãi khiêng cái riêng kia xuống.
Kiếp trước Cung Linh Lung cũng từng nhìn thấy rất nhiều thứ tốt, nhưng khi nhìn thấy trong cái rương đầu tiên là một bộ long bào được gấp gọn thì cô cũng giật mình kinh ngạc đến mức mắt sắp rơi ra ngoài.
“Trời đất quỷ thần thiên địa ơi.”
Tuy rằng cô chưa từng cẩn thận nghiên cứu về lịch sử, nhưng mà cô vẫn có thể phân biệt ra được đây là hàng thật hay hàng giả.
Bộ long bào này chắc chắn là hàng thật, con rồng được thêu bằng chỉ vàng bên trên áo sinh động giống như thật, mỗi một đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh diệu xuất sắc, thợ thêu chắc chắn phải mất mấy năm mới có thể hoàn thành.
Long bào được bảo tồn rất hoàn hảo, nhưng lại không ghi chú rõ là quần áo của vị hoàng đế nào, Cung Linh Lung nhìn một lúc rồi bỏ lại vào trong hộp.
Cái hộp này làm cô quá chấn động, mà cái hộp dài bên cạnh cũng khơi gợi sự tò mò của cô.
Chờ hộp mở ra, miệng cũng Cung Linh Lung cũng mở ra theo, đây là một thanh kiếm cổ tràn ngập hơi thở cổ kính, thanh kiếm này được bảo tồn rất tốt, chuôi kiếm và mũi kiếm đều không bị hư hao giò, mũi kiếm vẫn cứ tỏa ra khí lạnh đáng sợ, chỉ cần nhìn thôi cũng đã phải sợ hãi trước ánh sáng sắc bén của nó.
“Tốt, tốt, thật sự là quá tốt.”
Cung Linh Lung nhìn thấy hàng xin như thế này, hiện tại cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng hiện tại của mình, liên tục cảm thán: “Một con sâu mọt lớn như thế, ông ta giấu nhiều đồ tốt trong nhà như thế, vậy mà lại không có ai phát hiện ra, đúng là giỏi thật đó.”