Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 541




Tiết Hải Huy cẩn thận nhìn xung quanh, dùng giọng nói cực nhỏ dặn dò: “Vĩ Dân, con dẫn tất cả mọi người rời khỏi kinh đô, chú sẽ nhờ người đưa các con rời đi. Đầu tiên là tìm chỗ nào đó trốn trước, chờ cơ thể bọn họ khỏe lại có thể đi đứng tự nhiên, mấy đứa lại nghĩ cách đi ra nước ngoài, trước khi đấu tranh quyền thế trong nước chưa kết thúc thì đừng quay về.”

“Chú hai, vậy còn chú thì sao?” Trên mặt Tiết Vĩ Dân lộ rõ vẻ lo lắng.

“Con không cần lo cho chú, chú sẽ cố gắng tự xử lý.”

Hiện tại Tiết Hải Huy đã không rảnh lo cho chính mình, nhưng mà vẫn còn ôm lấy một chút hi vọng: “Nếu cuối cùng là bọn họ thắng thì chú còn có hi vọng đi ra ngoài.”

Cung Linh Lung đứng ở bên cạnh nghe thế cười khinh bỉ, còn muốn đi ra nữa à, lại chờ thêm hai tháng nữa, tất cả mọi người trong phe của ông ta đều sẽ bị bắt vào tù, suốt đời này bọn họ cũng không có cơ hội xoay người.

“Vĩ Dân, sau khi con rời khỏi nơi này rồi, lập tức đi tìm một người.”

Tiết Hải Huy sợ có người nghe lén, dùng ngón tay viết một cái tên lên trên bàn.

Chờ cháu trai nhìn thấy rõ ràng rồi, sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc nói: “Lúc con đi tìm ông ấy thì chuyển lời cho ông ấy, cứ nói chú sẽ bình tĩnh, đến thời khắc cuối cùng, chú cũng sẽ tự gánh tội một mình, nhờ ông ấy sắp xếp đưa bọn con đi ra khỏi kinh đô.”

Tiết Vĩ Dân đã biết sau lưng chú hai có chỗ dựa lớn từ lâu, chỉ có điều gã ta không biết rõ đó là ai, lúc này cuối cùng gã ta cũng biết rồi.

Gã ta biết, Cung Linh Lung cũng nhìn thấy rõ cái tên kia, đã biết được người đứng phía sau chủ mưu hãm hại nhà họ Cung.

“Vĩ Dân, con đừng chậm trễ thời gian nữa, tốt nhất là đi ngay trong đêm nay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-541.html.]

Tiết Hải Huy sợ đêm dài lắm mộng, ngoại trừ cháu trai cả ra, mấy đứa nhỏ khác trong nhà đều bệnh và tàn tật nằm trong bệnh viện, nếu lúc này người nhà họ Cung ra tay thì rất dễ bị g.i.ế.c sạch.

Tiết Vĩ Dân cũng biết tình hình hiện tại rất khẩn cấp, gật đầu đồng ý: “Chú hai, con biết rồi.”

“Con lại chuyển lời đến thím hai của con giúp chú, là chú có lỗi với nhà mình, có lỗi với bà ấy, không bảo vệ tốt cho mấy đứa con. Con nhớ khuyên nhủ thím, để thím con tỉnh lại, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, chỉ cần người còn sống, gốc rể nhà họ Tiết không bị cắt đứt, tất cả mọi chuyện trong tương lai không có ai nói trước được.”

Tiết Hải Huy lại dặn dò thêm lần nữa, im lặng nửa giây rồi lại nói: “Vĩ Dân, dẫn theo mẹ con theo cùng đi, đến thời khắc quan trọng đầu óc của mẹ con vẫn rất tỉnh táo, có chị ấy ở bên cạnh giúp đỡ, áp lực trên vai của con cũng sẽ nhẹ đi một chút.”

Tiết Vĩ Dân gật đầu đồng ý, Tiết Hải Huy lại nói cho gã ta biết vị trí giấu tiền trong nhà, ông ta lén giấu không ít tiền, cũng đủ để bọn họ không lo ăn không lo mặc trong hai ba năm tới.

Tiết Hải Huy là người cẩn thận, không giấu quá nhiều tiền trong nhà, cũng là vì đề phòng một ngày nào đó xảy ra chuyện.

Chút tiền tiết kiệm trong nhà ông ta nếu so với mấy thứ Thái Chính Hòa giấu ở bên ngoài thì chẳng khác nào một sợi lông trên chín con trâu.

Lúc này ông ta còn chưa biết chuyện Thái Chính Hòa bị bắt, tiền của bọn họ đều bị cướp sạch rồi, ông ta không nói cho Tiết Vĩ Dân cũng không phải là vì đề phòng cháu trai, mà là ông ta còn ôm một chút hi vọng đối với tình hình trong tương lai, còn muốn dùng số tiền đó để luồn cúi nhờ vả, cố gắng giữ được mạng của mình.

Chờ đến khi Tiết Vĩ Dân ra khỏi trại tạm giam, Cung Linh Lung cũng theo sát phía sau.

Lúc nãy Lục Tĩnh Xuyên mới mượn xe đưa cô đến đây, xe đậu ở ven đường, chờ đến khi cửa xe bị gõ vang, Cung Vãn Đường lập tức mở cửa xe ra.

Cung Linh Lung lên xe mới tắt công năng ẩn thân đi, cô vừa mới xuất hiện đã lập tức nói cho bọn họ: “Trịnh Phủ Nhân.”