Trong thư viện cũng không có quá nhiều người, bọn họ nói chuyện khá lớn tiếng, một người đồng chí nữ trẻ tuổi đeo kính nhanh chóng đi đến, nói với Trịnh Tuệ Vân: “Trưởng khoa Trịnh, hai đồng chí này là do thư ký Lưu dẫn đến, là ông D chỉ đích danh muốn gặp, hiện tại ông D đang bận rộn, cho nên mới tạm thời đưa bọn họ đến thư viện nghỉ ngơi trước.”
“Tôi biết rồi.”
Sắc mặt của Trịnh Tuệ Vân vô cùng khó coi, trừng mắt liếc nhìn Cung Linh Lung một cái rồi xoay người muốn rời đi.
“Trừng cái gì mà trừng.”
Cung Linh Lung cũng không nuông chiều cái tật xấu này của bà ta, trợn trắng mắt trừng to hơn cả bà ta, thái độ cũng chẳng nể nang ai: “Định so xem mắt ai to đúng không, tôi sẽ không thua bà đâu.”
Lâu lắm rồi Trịnh Tuệ Vân không gặp được loại người khó chơi như cô, giận đến mức mặt đỏ rần cổ nổi gân xanh, mặt mày âm u răn dạy: “Đúng là thứ mất dạy.”
“Mới lần đầu tiên gặp mặt bà đã vô duyên vô cớ kiếm chuyện ỷ thế h.i.ế.p người, lần thứ hai gặp mặt bà lại bày ra cái dáng vẻ làm quan chạy đến khinh người, bà được dạy dỗ như thế đó hả?”
Lúc này người mở miệng chính là Cung Vãn Đường, bình thường bà đều nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng lúc này giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng.
Mặt Trịnh Tuệ Vân cứng đờ, lần trước ở khu vực chịu thiện tai gặp được người phụ nữ này, bà mặt xám mày tro dơ bẩn muốn chết, hôm nay bà lại ăn mặc giản dị nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, toàn thân toát ra khí chất lạnh nhạt ưu nhã, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay xuất thân của bà không phải là bình thường.
“Hình như bà họ Trịnh đúng không, nhà của bà là nhà nào, lát nữa tôi sẽ đi tìm cha mẹ của bà để bàn về vấn đề giáo dưỡng của bà.”
Lần trước khi ở khu vực chịu thiên tai Cung Vãn Đường không cãi nhau với bà ta cũng không có nghĩa là bà là người mềm yếu có thể ngồi yên cho người ta ăn hiếp. Lúc đó bà còn phải vội vã đi nấu thuốc cứu người, không rãnh đi lãng phí thời gian cãi nhau với bà ta, hôm nay thì lại khác, bà tuyệt đối không cho phép người ngoài khinh nhục lên đầu con gái mình.
Trịnh Tuệ Vân thấy những người khác đều nhìn về phía bà ta với ánh mắt phức tạp, trong lòng giận muốn chết, lại cãi không lại bà, xụ mặt bực bội xoay người rời đi.
Chờ bà ta đi rồi, Cung Vãn Đường lập tức nhìn những người khác xin lỗi, giọng điệu và thái độ cũng trở nên hiền hò: “Xin lỗi các đồng chí, làm phiền mọi người đọc sách rồi.”
“Không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-531.html.]
Mọi người đều lễ phép mỉm cười.
Người có thể đi đến nơi này đều có thân phận địa vị nhất định, cũng đều là người có tố chất hàm dưỡng, đầu óc của bọn họ cũng sẽ không ngu và có vấn đề như Trịnh Tuệ Vân.
Thư viện lại trở nên yên tĩnh trở lại, hai mẹ con nhà họ Cung lại ngồi xuống đọc sách lần nữa.
Khoảng hai tiếng sau, thư ký Lưu chạy đến truyền lời: “Hai đồng chí, ông D mời hai người đi văn phòng.”
“Được rồi.”
Hai mẹ con lập tức trả sách về lại chỗ cũ, đi theo anh ấy.
Đi đến cửa cầu thang, vừa lúc gặp được Chu Lan Cầm vội vàng chạy xuống lầu, Cung Linh Lung cười gọi bà ấy: “Mẹ.”
“Ừ, Linh Lung.”
Chu Lan Cầm mỉm cười, quay sang nói chuyện với Cung Vãn Đường: “Chị sui, lúc nãy tôi đã nghe ông D nói chuyện chị cống hiến phương thuốc rồi, tôi còn có chuyện gấp phải làm, đi xử lý trước, buổi tối gặp lại rồi nói chuyện sau.”
Nói xong, bà ấy lại cho hai mẹ con bọn họ một ánh mắt rất vi diệu.
Hai mẹ con nhà họ Cung đều nhận được tín hiệu, trong lòng hai người đều rất vui vẻ, Cung Vãn Đường cười nói: “Chị sui, chuyện công việc là quan trọng nhất, chị đi làm trước đi.”
Sau khi nhìn theo Chu Lan Cầm rời đi, thư ký Lưu nhìn về phía Cung Linh Lung, không quá xác định hỏi: “Đồng chí Cung, lúc nãy cô gọi phó cục trưởng Chu là mẹ, cô là vợ của Lục Tĩnh Xuyên hả?”
“Đúng vậy.” Cung Linh Lung cười gật đầu.
Thư ký Lưu cười cười nói với cô: “Thì ra là chị dâu, rất vui khi được gặp cô.”