Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 522




Thấy con cái đều đau đến tê tâm liệt phế, Bành Ngọc Ni rưng rưng nước mắt, ước gì có thể chịu đau giúp bọn họ, giờ phút này cũng bắt đầu oán trách Tiết Hải Huy, giọng điệu nói chuyện có chút gắt gỏng: “Em hai, em mau đi báo công an điều tra đi.”

Tiết Hải Huy gật đầu, bảo Diêu Mai Đình ở chỗ này, ông ta thì vội vã rời khỏi bệnh viện.

Cung Linh Lung làm “chuyện xấu” xong, lúc này đã đi ra ngoài tập hợp với Lục Tĩnh Xuyên, hai người đạp xe đạp chạy đến cửa hông của bệnh viện, chờ đến khi Tiết Hải Huy sốt ruột hoảng hốt lấy xe đạp rời đi, bọn họ không xa không gần đi theo.

Tiết Hải Huy đi đến đồn công an báo án trước, sau đó lại dẫn theo hai đồng chí công an đến nhà họ Tiết điều tra tìm kiếm bằng chứng, còn có hai người đi bệnh viện.

Cung Linh Lung theo đuôi bọn họ đi đến nhà họ Tiết, lúc Tiết Hải Huy mở cửa dẫn đồng chí công an đi vào nhà, cô cũng nhanh chóng chui vào trong phòng, tìm được phòng sách của ông ta, nhét một lá thư khiêu khích mà cô đã chuẩn bị sẵn vào trong kẹt cửa.

“Chú hai, lại xảy ra chuyện gì thế?” Tiết Vĩ Dân mới vừa tắm rửa xong, đi ra ngoài lập tức nhìn thấy ông ta dẫn công an quay về.

“Vĩ Dân, lúc nãy con có ăn canh không?” Tiết Hải Huy vội hỏi.

“Dạ có.”

Tiết Vĩ Dân vừa về đến nhà lập tức đi ăn cơm, thím hai cố ý để lại gần nửa chén canh móng heo hầm cho gã ta, gã ta cũng đã uống sạch.

Thấy ông ta hỏi như thế, trong lòng Tiết Vĩ Dân căng thẳng: “Chú hai, canh này có vấn đề gì sao?”

“Con uống vào không có phản ứng gì sao?” Tiết Hải Huy hỏi gã ta.

Tiết Vĩ Dân lắc đầu: “Không có phản ứng gì hết.”

Lúc này Tiết Hải Huy đã nhíu chặt mày lại, nói cho gã ta: “Mấy đứa Vĩ Kỳ ăn canh xong là toàn thân lại phát đau, lúc nãy bác sĩ kiểm tra nói là canh bị bỏ thuốc độc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-522.html.]

“Cái gì?”

Tiết Vĩ Dân thay đổi sắc mặt kịch liệt, vội hỏi: “Lúc chú thím đi ra ngoài có tiếp xúc với ai không? Có ai từng chạm qua canh không?”

“Không có, toàn bộ quá trình đều là do thím hai của con cầm, chú thím đều xác định không có ai đụng đến. Lúc nãy bác sĩ nói có khả năng là đầu độc vào nguyên liệu nấu ăn hoặc là trong nước, cho nên hiện tại chú mới mời công an về đây điều tra.”

Lúc này Tiết Hải Huy cũng đã phát hiện ra chuyện này rất có khác thường, đều là cùng một nồi nước, cháu trai cả ăn thì không có vấn đề gì, năm đứa nhỏ ở trong bệnh viện lại trúng độc, rốt cuộc thì đối phương đã bỏ độc dược vào thứ gì?

Trong lúc công an đi vào phòng bếp kiểm tra lấy tiêu bản thì Tiết Vĩ Dân cũng đuổi sát theo phía sau, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, bắt đầu suy đoán: “Chú hai, con ăn canh thật sự không có bất cứ phản ứng gì cả, mấy đứa Vĩ Kỳ ăn xong lại trúng độc, nói không chừng độc đã bị bôi lên trên chén đũa của bọn họ.”

“Chú sẽ làm bác sĩ kiểm tra.” Giờ phút này đầu óc Tiết Hải Huy rất rối loạn, giống như một cuộn chỉ rối, không tìm ra bất cứ manh mối nào.

Đồng chí công an cẩn thận điều tra khắp nhà, Tiết Hải Huy cũng phối hợp mở hết toàn bộ cửa phòng ra.

Chờ đến khi ông ta mở cửa phòng sách ra, nhìn thấy dưới mặt đất có một tờ giấy trắng, ông ta lập tức ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy lên, chờ đến khi nhìn thấy rõ chữ viết ghi trên đó, con ngươi ông ta co rụt lại, toàn thân lảo đảo vài bước mới có thể đứng vững.

Chữ viết trên giấy giống như rồng bay phượng máu, chỉ có một hàng chữ đơn giản: Canh thuốc siêu bổ hiếm có, mời người nhà họ Tiết từ từ thưởng thức!

“Chú hai.”

Tiết Vĩ Dân đi đến, vừa lúc này thấy vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi kịch liệt, thấy trong tay ông ta đang cầm một tờ giấy, lập tức thò lại gần xem.

Chờ gã ta xem xong, Tiết Hải Huy gấp giấy bỏ vào trong túi quần, ánh mắt hoảng loạn muốn chết, môi bắt đầu phát run: “Vĩ Dân, nhanh lên, con mau đi kiểm tra tất cả các phòng, xem xem có cái gì khác thường không.”

“Được rồi.”

Lúc này Tiết Vĩ Dân cũng cảm thấy da đầu tê rần, thật sự không ngờ rằng người âm thầm giấu trong chỗ tối hãm hại nhà họ Tiết lại to gan như thế, còn dám vào tận trong nhà hạ độc, đối phương đang cố ý chơi bọn họ, chờ chơi đến chán rồi lại giơ chân đạp bọn họ rơi vào trong vực sâu.