Bạch Thủy Tiên nghe điện thoại xong quay về, Lục Tĩnh Xuyên cũng đã xử lý xong thủ tục xin nghỉ phép, còn đi ra vườn rau hái chút rau về, đang chuẩn bị đồ ăn trưa giúp cô.
“Linh Lung, Tĩnh Xuyên, mẹ nói chút chuyện với hai đứa.”
Bạch Thủy Tiên nói cho bọn họ biết chuyện bà quyên tặng phương thuốc nói: “Lúc nãy Hàn Tế đã liên lạc với ông D, ông D bảo mẹ vào kinh đô rồi lại nói, mẹ tính toán lần này về kinh đô cứ xử lý Tiết Hải Huy trước, sau đó lại xác nhận thân phận thật sự của người đứng phía sau.”
Hai người bọn họ đều không có ý kiến gì, đều đồng ý với kế hoạch của bà, để bảo đảm sự an toàn của hai mẹ con bọn họ trong chuyến đi này, Lục Tĩnh Xuyên còn đi ra ngoài tìm lãnh đạo, xin một đơn phê duyệt đặc biệt để mua vé xe lửa.
Chờ đến khi anh về thì đồ ăn đã được nấu xong, một nồi canh gà thơm ngào ngạt lại dinh dưỡng, một chén lòng gà chua cay, một phần khổ qua xào, còn có một phần thịt kho bí đao.
Hơn nửa tháng ở khu thiên tai chưa được ăn bữa cơm no nào, ai nấy đều gầy đi không ít, hiện tại sau khi quay về, không chỉ có nhà bọn họ nấu đồ ăn ngon bồi bổ cơ thể mà đến những gia đình bên cạnh cũng đều g.i.ế.c gà hầm thịt bổ sung dinh dưỡng.
Ăn cơm trưa xong, Lục Tĩnh Xuyên lại cùng vợ đến bộ phận dân chính, tìm chủ nhiệm Dương xin nghỉ nửa tháng.
Chủ nhiệm Dương biết bọn họ đến kinh đô để xử lý thủ tục quyên tặng phương thuốc, tiện đường lại thăm người thân và bạn bè, lập tức phê duyệt đơn xin nghỉ của cô ngay lập tức.
Trong lúc bọn họ khởi hành đi đến kinh đô, Tiết Hải Huy cũng đã âm thầm cử người đi đến thành phố Hán, ông ta cũng rất muốn tìm người bản địa thành phố Hán để xử lý bọn họ, nhưng ông ta lại không yên tâm giao chuyện quan trọng như thế cho người ngoài, sợ người kia làm hỏng việc lại mang thêm phiền phức đến cho ông ta, cho nên ông ta mới cho tâm phúc đắc lực đích thân đi làm.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Diêu Mai Đình vừa về đến nhà chuẩn bị nấu cơm trưa chỉ đành phải đi mở cửa trước: “Ai thế?”
“Cô cả, đã xảy ra chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-507.html.]
Người gõ cửa chính là cháu gái Diêu Oánh của nhà họ Diêu, lúc này cô ta lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi, giọng nói cũng phát run: “Cô cả, có chuyện lớn rồi, mau đi cứu người.”
Trong lòng Diêu Mai Đình căng thẳng, vội hỏi: “Oánh Oánh, xảy ra chuyện gì? Không phải con đi tham gia hoạt động với mấy người Vĩ Đống sao? Sao con đã về rồi mà bọn họ không trở về?”
“Cô cả, bọn con vừa mới tham gia hoạt động xong, trên đường đi về đột nhiên có một đám người hung thần ác sát lao tới, đánh gãy chân của anh Vĩ Đống, hai anh em Tiết Vĩ Kỳ, Tư Tư và cả Tiết Vĩ Bân, Tiết Phương Phương rồi.”
“Cái gì?” Diêu Mai Đình lập tức thay đổi sắc mặt
Cô cả, mau, mau đi báo cho dượng cả đi, cô dượng mau đi bệnh viện.”
Diêu Oánh cũng sợ muốn chết, thật ra chỗ bọn họ bị đánh chính là chỗ mọi người tập họp, mấy kẻ đánh người kia đều đột nhiên từ trong đám đông xông đến, trong tay bọn họ cầm theo gậy sắt, vừa chạy đến đã đánh mạnh vào chân của mấy người nhà họ Tiết.
Đánh gãy chân của bọn họ xong, mấy kẻ kia lại nhanh chóng xông vào đám đông, còn không đợi những người khác lấy lại tin thần thì bọn họ cũng đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Chờ đến khi hai vợ chồng Tiết Hải Huy mặt mày trắng bệch chạy đến bệnh viện thì năm đứa nhỏ nhà họ Tiết đều đã ở trong phòng phẫu thuật, bác sĩ nói thẳng với bọn họ: “Năm người đều bị gãy xương chân, hai người là gãy xương đùi, ba người là bị gãy xương cẳng chân, lúc bọn họ được đưa đến thì đã có hai người đau đến mức ngất đi.”
Người đang tránh ở phía sau sai sử người đánh bọn họ ngay giữa đường, vừa ra tay đã đánh gãy chân của năm đứa nhỏ nhà họ tiết, thật ra là đang cảnh cáo Tiết Hải Huy một cách trắng trợn.
Người đầu tiên mà Tiết Hải Huy nghi ngờ chính là Cung Vãn Đường, ông ta chắc chắn rằng bà đã duỗi tay đến kinh đô, tình hình của nhà họ Tiết đã bị bà ta nắm rõ trong lòng bàn tay từ lâu, ông ta vừa mới cho người đến thành phố Hán là bà lập tức cho người ra tay với nhà họ Tiết ngay.
Chuyện nhà họ Tiết bị người ta trả thù nhanh chóng được lan truyền, cho dù Tiết Hải Huy không chủ động báo công an thì đồn công an cũng đã được người dân báo án, hiện tại đã bắt đầu điều tra toàn thành phố.
“Không xong rồi, Vĩ Phàm, mau đi tìm Vĩ Phàm.”
Đến thời khắc quan trọng, đầu óc của Tiết Hải Huy vẫn còn khá là có tác dụng, ông ta nhanh chóng nhớ đến thằng con trai cả, còn có cháu trai Vĩ Dân đang làm việc ở đơn vị, lập tức ra lệnh cho người của ủy ban cách mạng đi tìm hai anh em bọn họ.