“Linh Lung.”
Lục Tĩnh Xuyên vô cùng mỏi mệt chạy đến bên ngoài thùng xe, thở hổn hển nói: “Linh Lung, em không nên đến nơi này.”
“Anh Tĩnh, em tự có chừng mực.”
Thấy chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi mà anh đã gầy đến mức mặt mày hóp hát, trong mắt toàn là tơ máu, toàn thân dơ bẩn muốn chết, trên người còn tràn ngập mùi chua và hôi, Cung Linh Lung nhìn mà đau lòng muốn chết.
Những người khác cũng không khác gì anh, Cung Linh Lung không nói thêm gì, vội vàng khiêng nước uống và màn thầu xuống xe, thúc giục bọn họ: “Mau ăn đi.”
“Chị dâu, vất vả rồi.”
Bọn họ đều là chiến sĩ quân khu thành phố Hán, nói cảm ơn xong cũng đi đến khiêng đồ xuống giúp,
Cung Linh Lung khiêng liên tục mười thùng nước giếng trong không gian xuống cho bọn họ, lại thêm mười sọt màn thầu, năm thùng thuốc đông y, lại được Lục Tĩnh Xuyên chậm rãi đỡ xuống xe.
“Anh Tĩnh, uống nước của em trước đi.”
Cung Linh Lung nhét ấm nước của mình vào trong tay anh, lại vội vàng nói với những người khác: “Các anh mang bình nước của mình lại đây, tôi rót nước cho các anh, các anh cứ ăn màn thầu trước đi.”
Lục Tĩnh Xuyên thấy cô cũng gầy đi không ít, quần áo trên người cũng nhăn nheo bèo nhèo, uống nước xong cầm màn thầu bắt đầu gặm, lại không quên hỏi: “Linh Lung, tình hình hiện tại thế nào rồi?”
“Tình hình hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi, người bị thương được cứu ra ngoài đều đã được sắp xếp thỏa đáng, có gần hai vạn nhân viên y tế từ khắp các nơi trên cả nước đến, vật dụng y tế, lương thực và nước uống cùng lần lượt được đưa đến.”
“Các tình nguyện viên tốn mấy ngày để dọn dẹp toàn bộ chướng ngại vật trên đường, hiện tại xe của em đã vào được rồi, có thể đưa đồ tiếp viện đến kịp lúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-495.html.]
“Lãnh đạo còn phái máy bay trực thăng đến để đưa vật tư cứu viện, từ nay về sau, các anh không cần phải chịu đói bụng cứu viện nữa.”
“Có hai mươi quân tẩu của quân khu thành phố Hán đến, ngoại trừ em và vợ tư lệnh lái xe chở vật tư ra, những người khác đều ở trong nhà ăn giúp đỡ.”
“Mẹ cũng đến chung với em, bà và giáo sư Thủy phụ trách nấu thuốc đông y, thuốc đông y do bọn họ nấu ra đã cứu được rất nhiều người, hiện tại có một chiếc máy bay trực thăng phụ trách đưa thuốc đông ý đến bốn khu phía đông tây nam bắc, mẹ bận đến mức tối hôm qua chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ.”
“…”
Cung Linh Lung nói cho bọn họ biết tình hình hiện tại, lại rót đầy nước uống vào bình nước của bọn họ, đi tìm mấy cái ly tráng men đến rót nước thuốc đông y cho bọn họ.
Lục Tĩnh Xuyên ăn uống xong, đi đến nói chuyện với cô: “Linh Lung, tất cả mọi người trong quân khu thành phố Hán chúng ta đều đang ở nơi này, đoàn trưởng Tôn và đoàn số hai, đoàn số ba đều dẫn theo một đội ngũ ở đằng trước, bọn họ cũng không có lương thực và nước, em còn phải đi đưa một ít qua đó.”
“Anh Tĩnh, số vật tư còn lại trên xe là cho bọn họ đó.”
Cung Linh Lung mới vừa cầm lấy khăn lông ướt, hiện tại đang cẩn thận lau mặt cho anh nói: “Anh Tĩnh, em có mang theo quần áo sạch đến cho các anh, bỏ ở trong doanh trướng, tối nay các anh nhớ lau người.”
Lục Tĩnh Xuyên rất muốn ôm cô, nhưng mà cơ thể mình hôi thối đến mức anh còn cảm thấy buồn nôn, chỉ đành phải cố nhịn nỗi nhớ nhung xuống, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào bụng của cô, nói nhỏ: “Mấy cục cưng phải nghe lời mẹ, đừng có nghịch đó.”
“Mấy đứa nhỏ đều rất ngoan.”
Cung Linh Lung sờ bụng, giữa mày tràn ngập tình thương của mẹ: “Mấy đứa nhỏ chính là thiên sứ bé nhỏ mà ông trời cử xuống tặng cho chúng ta.”
Hai người bọn họ đều có chuyện khẩn cấp cần phải làm, chỉ nói mấy câu rồi Cung Linh Lung lập tức lên xe đi đưa vật tư, lúc gần đi còn nói với anh: “Anh Tĩnh, lát nữa em sẽ đi về, các anh tìm cho em mấy cái chảo sắt to, dựng bếp đơn giản đi, em về nấu một nồi cơm cho các anh.”
“Được rồi.”
Bọn họ tìm được không ít chảo sắt và củi lửa từ trong phế tích, chỉ có điều thứ có thể bỏ bụng lại không quá nhiều, thứ thiếu nhất vẫn cứ là nước.