Hàn Tế ở bên ngoài cũng không nói chuyện với Bạch Thủy Tiên, chờ đi vào trong lều trại rồi, mới nói với đoàn trưởng Bành: “Đoàn trưởng Bành, mau mời đồng chí Bạch vào trong.”
“Đúng vậy.”
Đoàn trưởng Bạch không nói hai lời lập tức chấp hành mệnh lệnh, đích thân đi ra ngoài gọi bà vào.
Bạch Thủy Tiên đi theo ông ấy vào lều trại, thấy nơi này chỉ có một mình Hàn Tế, không có người ngoài, lộ ra một nụ cười mỏi mệt: “Sao anh lại biết tôi đang ở nơi này?”
“Thuốc đông y mà em nấu có hiệu quả rất tốt.” Hàn Tế cũng lộ ra nụ cười.
Đoàn trưởng Bành thấy bọn họ quen biết nhau, trực giác cảm thấy mối quan hệ của bọn họ không bình thường, lập tức thông minh mở miệng nói: “Tổng chỉ huy, tôi còn có việc phải đi ra ngoài trước, hai người nói chuyện tiếp đi.”
“Được rồi, ông đi đi.”
Hàn Tế phất tay với ông ấy, tiện tay rót một ly nước cho Bạch Thủy Tiên hỏi: “Có phải em bận đến mức không kịp uống thuốc luôn không?”
“Nước uống đang rất khan hiếm, chúng tôi uống ít đi một chút thì có thể làm cho các chiến sĩ cứu viện ở đằng trước có thể chút nước để giải khát”
Không chỉ có Bạch Thủy Tiên nghĩ như thế, những tình nguyện viên khác đến cứu viện cũng có suy nghĩ như thế, bọn họ đi đến nơi này cũng đều là cố gắng làm việc, hạn chế chiếm dụng tài nguyên.
“Các vật tư quyên tặng ở những khu vực xung quanh sẽ đến nhanh thôi, chờ thêm vài ngày nữa sẽ không còn khan hiếm như thế.”
Chờ bà uống nước xong, Hàn Tế lại rót một ly nước cho bà hỏi: “Linh Lung đang có thai, sao em cũng cho con bé đến đây thế?”
“Linh Lung biết lái xe, kỹ thuật lái xe khá tốt, bên này lại đang rất thiếu tài xế lái xe. Thai của con bé còn rất ổn định, ngoại trừ thường xuyên đói bụng ra thì không có phản ứng nôn nghén gì khác, cơ thể rất khỏe mạnh, tôi nghĩ con bé đến nơi này cũng có thể giúp đỡ được rất nhiều chuyện, cho nên mới cho phép con bé đến nơi này cùng với tôi”
Hai người bọn họ ở trong lều trại nói chuyện, Cung Linh Lung vừa lúc chở một xe vật tư quay về, nghe giáo sư Thủy báo cho biết Hàn Tế đã đến, cô lập tức chạy vào lều trại.
“Báo cáo.”
Bên ngoài vang lên tiếng của cô, Hàn Tế gọi: “Linh Lung, vào đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-493.html.]
Cung Linh Lung mệt mỏi vén rèm lều trại lên đi vào nhà, cười khanh khách chào hỏi: “Chú Hàn.”
“Ừ.”
Lần này khi Hàn Tế nhìn thấy cô, ánh mắt khi nhìn cô đã không còn phức tạp nữa, nở một nụ cười nhẹ nói: “Dạo gần đây con phải vất vả rồi.”
“Cũng còn tạm được.”
Cung Linh Lung đi đến trước mặt bọn họ, lấy ra hai túi hồng khô đưa cho bọn họ: “Lúc nãy có một người tình nguyện viên phương bắc tặng cho con.”
Hai người lớn đều không nhận lấy, Hàn Tế rót cho cô một ly nước nói: “Con đang mang thai, bên này lại đang khan hiếm lương thực, một ngày ba bữa cũng không thể ăn no, con cứ giữ lại ăn đi.”
“Linh Lung, con ăn đi, mẹ không ăn.” Bạch Thủy Tiên cũng không nhận lấy.
Bọn họ không cần, Cung Linh Lung cũng không miễn cưỡng, bỏ lại vào trong túi, lại nói với Hàn Tế: “Chú Hàn, con có thể báo cáo tí xíu với chú không?”
“Nói đi.” Hàn Tế đưa ly nước cho cô.
“Cảm ơn.”
Cung Linh Lung cầm lấy ly nước, uống một hơi hết nửa ly, làm cổ họng khát khô dịu đi một chút, sau đó mở mở miệng mách lẻo: “Hôm nay có rất nhiều cậu ấm cô chiêu đến, nam thì mặc áo sơ mi mang giày da, nữ thì ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, mang giày da mặc váy ngắn, có người còn thoa son trát phấn, còn cầm theo hành lý nữa.”
“Bọn họ đến đây chẳng phải để l.à.m t.ì.n.h nguyện viên cứu tế già cả, người không biết còn tưởng rằng bọn họ đến nơi này du lịch vui chơi nữa, có lẽ chỉ là muốn mượn cơ hội lần này để dát vàng lên mặt mình.”
“Hiện tại mấy người kia còn đang ở khu vực gần ga xe lửa, vừa đến đã chê cái này chê cái kia, không khiêng vật tư phụ giúp mọi người thì thôi đi, còn lấy ra đủ loại thân phận điều động xe vận chuyển vật tư để đưa bọn họ đi, chỉ biết kiếm chuyện cho mọi người, rõ ràng là đến đây để kiếm chuyện.”
“Con rất nóng tính, lúc nãy đi chở vật tư về cũng không nhịn xuống được mắng cho bọn họ một trận, con cảm thấy lát nữa bọn họ sẽ lại kiếm chuyện, cản trở tay chân của con.”
Hàn Tế nghe xong gật đầu nói: “Chú biết rồi.”
Ông ấy còn có việc phải làm, Bạch Thủy Tiên cũng có rất nhiều chuyện phải giải quyết, nói thẳng: “Hàn Tế, anh đi làm việc tiếp đi, tôi đi nấu thuốc tiếp.”
“Được rồi, tôi sẽ bảo đoàn trưởng Bành phân phối thêm ít người cho em, em cũng đừng vất vả quá.”