Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 448




Đột nhiên gặp được người quen, Bạch Thủy Tiên cũng rất vui vẻ, còn có chút hoảng hốt không nói nên lời: “Hàn Tế, sao anh lại ở chỗ này?”

“Tôi là thầy của Tĩnh Xuyên.”

Hàn Tế đè nén cảm xúc đang d.a.o động kịch liệt trong lòng xuống, gương mặt căng thẳng, trong mắt lóe lên vẻ may mắn, giọng nói khàn khàn run nhẹ: “Em còn sống là tốt rồi.”

“Xin lỗi, mấy năm nay đã là cách anh phải lo lắng rồi.”

Bạch Thủy Tiên hơi cười nhạt, bà cũng cảm thấy may mắn vì có thể gặp lại bạn bè năm xưa, mặt đầy ý cười nói: “Nếu biết trước anh là thầy của Tĩnh Xuyên, hôm nay còn sẽ đến nhà của tôi chơi thì tôi đã không cần phải gọi điện thoại cho cha của anh rồi.”

“Hửm? Gọi điện thoại cho cha của tôi, em vẫn luôn giữ liên lạc với cha của tôi sao?”

Hàn Tế lập tức hiểu lầm, còn tưởng rằng cha của ông ấy biết được tin tức của bà nhưng lại cố ý giấu ông ấy.

“Không có liên lạc. Mấy năm nay tôi đã trải qua không ít chuyện, hai mươi năm trước bị mất trí nhớ, đầu năm nay mới nhớ lại mọi chuyện, giấy chứng nhận trước đó đều đã mất, lúc nãy tôi vừa mới nhờ lãnh đạo bộ đội liên lạc với chú Hàn giúp tôi, nhờ chú ấy chứng minh cho tôi.”

“Thì ra là thế.”

Thật ra lần này Hàn Tế đến đây là vì bà, lúc đó Giang Vận gọi điện thoại cho ông ấy, nói là vợ của đứa học trò thứ hai họ Cung, trong lòng ông ấy đã nảy ra một phỏng đoán nào đó.

Lúc nãy ở trong thành phố, vừa mới nhìn thấy Cung Linh Lung thì Hàn Tế đã xác định, cô chính là con gái của Cung Vãn Đường.

“Vãn Đường, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi, em kể lại cho tôi biết những chuyện em gặp được trong mấy năm qua.”

Hàn Tế muốn biết mấy năm nay bà đã gặp phải những gì, ông ấy đã đoán được bà chắc chắn đã sống rất khổ, ông ấy không dám tưởng tượng mấy năm nay bà đã phải chịu đựng như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-448.html.]

Bạch Thủy Tiên cười gật đầu, xoay người thấy bốn đứa nhỏ đang đứng phía sau, vội kéo Cung Linh Lung đến giới thiệu cho cô: “Linh Lung, thầy của Tĩnh Xuyên cũng là bạn của mẹ, con gọi ông ấy là chú Hàn đi.”

Cung Linh Lung nghịch ngợm chớp mắt với mẹ, lúc nãy cô nhìn thấy rất rõ, ánh mắt của J trưởng Hàn nhìn về phía mẹ của cô rất khác thường, chứa rất nhiều tình cảm nồng đậm.

Tình cảm này, chỉ cần là người trưởng thành thì đều hiểu.

Thật ra lúc trước khi gặp được ông ấy trong thành phố, Cung Linh Lung đã nhạy cảm cảm nhận được ánh mắt của J trưởng Hàn nhìn về cô có chút sâu, cứ có cảm giác như đang xuyên thấu qua cô để nhìn người khác, lúc đó cô không hiểu được, hiện tại đã hiểu rồi.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, ông ấy cũng đã xác định mẹ đang ở nơi này.

Thật ra cô cũng không phản đối chuyện mẹ tái hôn, mấy năm nay mẹ cô sống quá khổ rồi, bà lại còn trẻ, nếu bên cạnh có một người đàn ông cưng chiều yêu thương bà thì cũng là một chuyện tốt.

Nhưng mà tất cả mọi chuyện còn phải xem ý của mẹ như thế nào, hôn nhân đã mang đến quá nhiều tổn thương cho bà, bà chưa chắc có thể buông bỏ được quá khứ, tiếp nhận một đoạn tình cảm hôn nhân mới.

Tạm thời không nói đến chuyện này, Cung Linh Lung tính toán sau này sẽ tâm sự kỹ càng với bà sau, cười gọi: “Chú Hàn.”

Ánh mắt của Hàn Tế khi nhìn về phía cô có chút phức tạp, hơi gật đầu nhẹ rồi nói với Bạch Thủy Tiên: “Vãn Đường, bên ngoài quá nắng, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”

“Được rồi, mời vào.”

Bạch Thủy Tiên mời mấy thầy trò bọn họ vào nhà, nhanh chóng múc một chậu nước cho bọn họ rửa mặt rửa tay, lại cắt một quả dưa hấu ra chiêu đãi bọn họ.

Mấy người Lục Tĩnh Xuyên khiêng hành lý vào trong nhà, thấy thầy cứ dán sát sau m.ô.n.g người ta như một con trùng theo đuôi, ba sư huynh muội ăn ý liếc nhau, cho nhau một ánh mắt mà ai cũng hiểu.

Cuối cùng bọn họ cũng biết được mấy năm nay cây vạn tuế này đang chờ ai rồi.

Hai người lớn đang ở trong phòng sách ôn chuyện tâm sự, bốn thanh niên nam nữ lại ở bên ngoài chuẩn bị cơm trưa, Lục Tĩnh Xuyên đang ở trong phòng bếp lặt rau, Quý Duy và Giang Vận thì g.i.ế.c gà vịt, Cung Linh Lung mới vừa đưa con gà sang nhà họ Viên xong, lại xoay người đi ra vườn rau hái ít rau về.