Chờ bà đi rồi, Lục Tĩnh Xuyên mới lạnh nhạt nhìn về phía thím Tiêu, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Thím Tiêu, bộ đội đang điều tra chuyện mẹ vợ tôi rồi, sau này sẽ tự đưa ra thông báo, nếu thím cảm thấy có hứng thú thì có thể chờ đi xem mục thông báo.”
Thím Tiêu hơi kéo khóe môi, trông như có chút xấu hổ: “Phó đoàn trưởng Lục, tôi không có ác ý gì, lúc trước tôi chỉ ăn nói lung tung thôi.”
“Mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận, thím có thể nghi ngờ, nhưng chờ có kết quả điều tra rồi, tôi hi vọng có một vài lời thím đừng có ăn nói lung tung nữa, nếu nói nhiều sẽ có hiềm nghi phá hư đoàn kết nội bộ.” Lục Tĩnh Xuyên nói xong lập tức đi vào nhà.
Lục Tĩnh Xuyên đã về, đoàn trưởng Tôn cũng dẫn theo đội ngũ quay về, lúc nãy mấy người bọn họ đứng ở phía sau cũng đều nghe được đầu đuôi mọi chuyện.
Thấy quân tẩu của ba đoàn đều vây quanh ở nơi này, đến cả những người thuộc viện gia thuộc phía đông cũng chạy đến, đoàn trưởng Tôn lạnh nhạt nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Mọi người tích cực hóng chuyện ghê nhỉ.”
“Chúng tôi chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì đi dạo mà thôi.” Một người nhà của khu phía đông cười ngượng ngùng.
Sắc mặt của đoàn trưởng Tôn không được đẹp cho lắm, nhưng cũng không nhiều lời thêm, nói với người nhà đoàn số một nói: “Được rồi, mọi người đều về nhà đi, bớt không chuyện bao đồng.”
Lúc nãy người nhà của đoàn số một đều rất lo lắng cho Bạch Thủy Tiên, lúc này xác định đã không có vấn đề gì rồi, bọn họ cũng không bàn tán thêm về chuyện này, đi theo chồng mình quay về nhà.
Thím Tiêu xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Viên An Bân, bà ta cực kỳ nhiệt tình với anh ấy: “Phó doanh trưởng Viên, cậu về rồi à.”
Viên An Bân cảm thấy nụ cười của bà ta rất quái dị, bình thường khi anh ấy gặp bà ta cũng chỉ chào hỏi đơn giản một câu, cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Anh ấy cũng nghe được toàn bộ quá trình chuyện diễn ra lúc nãy, cũng nghe rõ những lời thím Tiêu nói, những lời bà ta nói ra thật sự không thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Hiện tại bà ta tự nhiên lại nhiệt tình với mình như thế, Viên An Bân theo trực giác cảm thấy không bình thường, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Thím Tiêu, chúng ta không thân.”
Nói xong, anh ấy dùng một tay cầm hành lý, một tay ôm Cương Tử, gọi mẹ Viên: “Mẹ, về nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-443.html.]
“Ừ.”
Mẹ Viên vội vàng đuổi theo, lại quay đầu nhìn thoáng qua thím Tiêu, nhíu mày lại, vội vàng đi theo con trai về nhà.
Người nhà của đoàn số một đều đi theo chồng mình quay về, những người đến nhiều chuyện khác cũng đành phải giải tán, thím Tiêu và Trần Anh liếc nhìn nhau, cũng đi theo mọi người rời đi.
Hai mẹ con nhà họ Viên vừa vào trong nhà, mẹ Viên lập tức rót nước trà lấy đồ ăn cho con trai, lập tức hỏi anh ấy: “An Bân, con không thân với thím Tiêu thật hả?”
“Không thân.”
Trong tay Viên An Bân còn đang ôm Cương Tử, đưa đặc sản mà anh ấy mua được cho cậu bé ăn, thấy mẹ mình hỏi chuyện của thím Tiêu, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
Mẹ Viên nghĩ đến chuyện lúc nãy, trực giác cảm thấy không ổn cho lắm, vội vàng nói chuyện diễn ra trong khoảng thời gian này cho anh ấy biết.
Viên An Bân nghe xong nhíu mày nói: “Mẹ, hiện tại con không suy xét đến những việc này, mẹ đừng có tính toán lung tung cho con nữa.”
“Mẹ cũng chưa tính gì cho con hết, lần này mẹ sẽ không nhúng tay vào, cha của con cũng không cho mẹ nhúng tay vào.”
“Là thím Tiêu chủ động đến đây tìm mẹ, sau khi Trần Anh đến nơi này, cũng toàn là con bé thường xuyên đến nơi này chơi, mở miệng ngậm miệng đều là có ý đó, mẹ cũng không cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn, cứ nói chuyện gì cũng đều chờ con về lại tính, con tự quyết định.” Lúc này mẹ Viên cảm thấy rất may mắn vì mình đã không nhúng tay vào.
Giọng điệu của Viên An Bân dịu đi một chút: “Mẹ, hiện tại con tạm thời không suy xét đến chuyện đó, lúc trước mấy người Trần Nhị Yến ở chỗ này gây chuyện rất nhiều, ảnh hưởng rất xấu, con không thể quản lý tốt chuyện trong nhà, lúc trước các lãnh đạo đều rất thất vọng về con.”
“Hiện tại khó khăn lắm con mới có thể ly hôn, còn sẽ đặt trọng tâm vào công việc, con muốn tranh thủ lúc tuổi còn trẻ lại phát triển thêm một chút nữa.”
“Còn chuyện đi thêm bước nữa thì mẹ và cha cũng đừng nhọc lòng, con cũng không nói là không tiền, hiện tại chỉ là không cần sốt ruột, lại chờ thêm một hai năm nữa, chờ Cương Tử lớn lên đi học lại tính tiếp.”