Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 433






Nói đến chuyện này, Giang Vân cười nói: “Sư huynh của tôi là quân nhân, đang làm việc ở quân khu thành phố Hán, lần này tôi đến đây cũng không báo trước với anh ấy, đang tính toán đi qua đó tặng cho anh ấy một bất ngờ.”

“Ồ, cũng thuộc quân khu thành phố Hán à, anh ấy tên gì thế?” Cung Linh Lung hỏi.

“Lục Tĩnh Xuyên.”

“Hửm?”

Cung Linh Lung giật mình trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào cô ấy không chớp mắt hỏi: “Sư huynh của cô là anh Tĩnh?”

Lần này đến lượt Giang Vân kinh ngạc: “Anh Tĩnh? Kêu thân mật như vậy à, cô và sư huynh của tôi thân với nhau lắm à?”

Cung Linh Lung cười có chút nghịch ngợm nói: “Chúng tôi ngủ chung một chiếc giường, cô nói xem có thân không?”

Giang Vân: “…”

Chủ nhiệm Dương và Lý Tuyên ở bên cạnh nghe được lời này của cô nhịn không được bật cười.

Giang Vân vốn dĩ đã ngồi xuống, hiện tại lại nhảy cẫng lên, lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Cô là vợ của sư huynh tôi? Sư huynh tôi kết hôn rồi à?”

Cô ấy hỏi kiểu này…

Cung Linh Lung có chút cạn lời hỏi ngược lại: “Sư huynh và cô không thân nhau lắm hả?”

Đừng trách cô hoài nghi như thế, nếu bọn họ thân với nhau, kết hôn lại là chuyện quan trọng, Lục Tĩnh Xuyên chắc chắn sẽ thông báo cho cô ấy biết mới đúng.

“Chúng tôi khá thân với nhau mà.”

Giang Vân lại ngồi xuống ghế, nhanh chóng hỏi cô: “Hai người kết hôn lúc nào thế?”

“Đầu tháng hai âm lịch, tôi và anh ấy quen biết nhau ở thành phố Đàm, đã kết hôn được năm tháng rồi.”

Giang Vân thấy bọn họ đã kết hôn lâu như thế rồi, vậy mà cô ấy lại không biết gì, nhe răng trợn mắng nhảy dựng lên, thấy trên bàn có điện thoại nói ngay: “Chủ nhiệm Dương, cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi phải gọi điện thoại cho thầy của tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-433.html.]

“Được rồi, cô sử dụng đi.”

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Giang Vân cầm điện thoại nã pháo, giọng cực lớn: “Ông già mắc dịch, sao nhị sư huynh kết hôn mà thầy không báo cho con biết?”

Người đối diện hơi im lặng, trả lời lại hai chữ: “Quên mất.”

“Chuyện này mà thầy cũng quên cho được, uổng công con còn đang định giới thiệu bạn gái cho anh ấy, may mà con không nói gì, nếu không sẽ mất mặt c.h.ế.t mất.”

Giang Vân trợn trắng mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Cung Linh Lung, nói với cô: “Lúc trước tôi gặp được cô ở huyện Tân Giang thì đã muốn giới thiệu cô cho nhị sư huynh của tôi rồi.”

Cung Linh Lung cười khẽ: “Hiện tại cô cũng có thể lại giới thiệu lần nữa mà, tôi cũng có thể kết hôn với Lục Tĩnh Xuyên lần nữa, bảo tôi thu lễ hỏi ba chuyển một vang gì đó thêm lần nữa thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.”

Giang Vân buồn cười muốn chết, cầm điện thoại nói: “Ông già, con nói cho thầy biết, nhị sư tẩu thật sự là một người rất thần kỳ, xinh đẹp giống như tiên nữ, vô cùng xứng đôi với nhị sư huynh.”

“Hiện tại con đang ở chỗ của nó hả? Đã gặp được Tĩnh Xuyên rồi hả?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.

“Còn còn chưa gặp được nhị sư huynh, lần này con đến huyện Tân Giang cứu tế, làm quen với nhị sư tẩu ở nơi đó, lúc nãy mới đến đây tìm cô ấy, nói chuyện xong mới biết được cô ấy là vợ của nhị sư huynh.”

Giang Vân trả lời ông ấy xong, lại hỏi Cung Linh Lung: “Linh Lung, hiện tại nhị sư huynh đang ở trong quân khu hả?”

“Không có, anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ rồi, đi trước khi huyện Tân Giang gặp lũ lụt vài ngày, phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới về.”

“Ặc, tôi còn tưởng tạo bất ngờ cho anh ây nữa, thôi, để dành cho lần sau vậy.”

Thật ra cũng đã hai ba năm rồi Giang Vân chưa từng gặp Lục Tĩnh Xuyên, ba sư huynh muội bọn họ được phân chia ở ba nơi khác nhau, chỉ có đại sư huynh là ở lại bên cạnh sư phụ.

Nghĩ đến chuyện Cung Linh Lung mang thai, cô ấy lại lập tức thông báo tin vui cho người bên kia: “Ông già, nhị sư tẩu mang thai rồi, nhị sư huynh đi ra ngoài làm việc, anh ấy còn chưa biết được tin mình sắp làm cha đó.”

“Lần này con đến đây không mang theo bao nhiêu tiền và phiếu, thầy mau gom mớ tiền và phiếu mà thầy xài mãi không hết lại, lấy luôn phần của đại sư huynh nữa, cướp sạch sẽ rồi gửi qua bưu điện cho con.”

“Thầy cứ gửi thẳng đến đơn vị làm việc của cho nhị sư tẩu là được, khu cứu trợ của bộ phận dân chính thành phố Hán, người nhận là Cung Linh Lung. Tên của nhị sư tẩu rất hay, thầy ghi lại nè, Cung của cố cung, linh là thông minh, lung là nhỏ nhắn xinh xắn.

Cô ấy bla bla dặn dò xong, cúp điện thoại cái rụp.