Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 431




Có mẹ lo liệu chuyện nhà, Cung Linh Lung chỉ cần ngồi chờ ăn cơm, tranh thủ lúc bà đang chuẩn bị cơm chiều, cô còn chạy ra ngoài chia sẻ tình hình thê thảm của nhà họ Tiết cho các quân tẩu biết.

“Cung Linh Lung, nghe điện thoại.”

Nghe được loa thông báo, Cung Linh Lung lập tức chạy nhanh về phía phòng điện thoại.

“Linh Lung, đừng chạy, con đi chậm thôi.” Bạch Thủy Tiên nhìn ra cửa sổ thấy cô chạy đi nhanh như tia chớp, lập tức chạy ra ngoài kêu to.

“Dạ.”

Cung Linh Lung hoàn toàn quên mất chuyện mình đang mang thai, lập tức dừng lại, sau đó chậm rãi đi qua đó.

Mấy người Vu Hỉ Mai còn chưa giải tán, đang tụm lại bàn chuyện của nhà họ Tiết, mấy người bọn họ đều là người từng trải, lập tức đoán được ngay: “Dì Bạch, có phải em Linh Lung có rồi không?”

“Đúng vậy, cái con bé này cũng vô tâm thật đó, mấy ngày nay lại quá bận rộn, kinh nguyệt không đến mà nó cũng không nhớ ra, suốt ngày chỉ chạy ra bên ngoài, đến sáng này mới có chút buồn nôn.” Bạch Thủy Tiên cười nói cho bọn họ.

“Bọn họ đã kết hôn được bốn năm tháng, cũng nên có thai rồi.” Vu Hỉ Mai cười nói.

Lúc này Cung Linh Lung đã đi đến phòng điện thoại, người gọi điện thoại chính là mẹ chồng, buổi trưa đã gọi điện thoại báo tin vui cho bà ấy rồi, nhưng mà lúc đó bà ấy đang bận, chỉ nói vài câu trong điện thoại rồi cúp máy, hiện tại đã tan ca, bà ấy lập tức gọi điện thoại đến viện gia thuộc.

“Linh Lung, hồi trưa mẹ nghe chị sui nói con buồn nôn khó chịu, có nặng lắm không con?” Chu Lan Cầm ở đầu dây bên kia hỏi.

“Mẹ, không nặng lắm, con gần như không hề nôn nghén gì cả, chỉ có điều không thể nhìn thấy máu.”

“Sáng nay có một bác tài lái xe đến té ngã bị thương chảy máu, còn nhìn thấy lập tức cảm thấy buồn nôn, bình thường con ăn uống ngon miệng lắm, lượng cơm ăn còn nhiều hơn trước kia, một ngày ăn bốn năm bữa mà vẫn còn không thấy no.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-431.html.]

“Cũng là do con không có kinh nghiệm, thiếu hiểu biết, trong khoảng thời gian này bận quá, kinh nguyệt đến trễ cũng không nhớ, mãi đến sáng nay mẹ của con nhắc nhở con mới phản ứng lại.”

Chu Lan Cầm ở bên kia nghe thế lập tức mỉm cười, biết cô không nôn nghén quá nghiêm trọng, cười nói: “Hiện tại con là một cái miệng hai người ăn, nhóc con trong bụng chắc cũng là một đứa ham ăn, bình thường ba bữa chính con cứ ăn nhiều vào, lại mang theo ít bánh quy trái cây bỏ trong túi, đừng để mình bị đói.”

“Ngày mai mẹ lại gửi cho con ít điểm tâm, để một túi trong nhà, một túi mang đến văn phòng, mỗi ngày lại pha hai ly sữa mạch nha uống, mẹ cũng sẽ gửi đến cho con.”

“Còn nữa, mẹ sẽ gửi thêm một ít phiếu thịt cho con, con bảo chị sui mua thịt về cho con ăn nhiều hơn, mua xương sườn, xương ống gì đó về hầm canh cho con ăn.”

“…”

Hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ vốn dĩ khá thân thiết với nhau, hiện tại con dâu lại mang thai, Chu Lan Cầm ước gì có thể chuyển hết mọi thứ tốt trong nhà đến cho cô.

Cung Linh Lung tâm sự chuyện mình mang thai với bà ấy, lại tranh thủ cơ hội báo cho bà ấy biết chuyện nhà họ Tiết gặp được ngày hôm nay cho bọn họ biết.

Kinh đô vẫn còn chưa nhận được tin tức ở bên này, sau khi Chu Lan Cầm nghe xong, mặt lộ vẻ nghiêm túc hỏi: “Linh Lung, chuyện nhà họ Tiết là đột nhiên phát sinh sao?”

“Dại gần đây nhà họ Tiết rất rối loạn, trong tuần này xảy ra đủ thứ chuyện…”

Thời buổi này tiền điện thoại rất đắt, cô nói chuyện với mẹ chồng năm phút rồi lại vội vàng gọi điện thoại về thành phố Đàm cho dì.

Chu Lan Bình vừa mới tan ca về đến nhà, biết được cô mang thai cũng cực kỳ vui vẻ, cầm điện thoại dặn dò rất nhiều thứ, vừa cúp điện thoại lập tức gom mấy món có dinh dưỡng trong nhà lại, dự tính ngày mai sẽ gửi sang cho cô.

Khi cô về đến nhà, đồ ăn đã nấu xong, thấy một đám con nít đang vây quanh bệ bếp chảy nước miếng, Cung Linh Lung cười khẽ: “Mũi của mấy đứa thính thật đó.”

Thịt kho tàu đã nấu xong, Bạch Thủy Tiên cầm chờ thổi thịt nguội rồi lại đút cho mỗi đứa một miếng, tràn ngập cưng chiều và hiền hòa nói: “Mỗi người chỉ được ăn một miếng thôi nha.”

Một miếng cũng đã đủ làm mấy đứa nhỏ đỡ thèm rồi, đứa nào đứa nấy đều chóp chép ăn vui vẻ.