Đây là quyết định bất đắc dĩ, anh cả và em ba đã làm chuyện trái pháp luật pháp tội, chứng cứ quá rõ ràng, ông ta có muốn cứu cũng không có cách nào để cứu cả.
Tình hình hiện tại ở kinh đô không được tốt cho lắm, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào ông ta, rất nhiều người đều đang ngóng trông ông ta phạm sai lầm.
Tuy rằng Tiết Hải Lâm không nói nên lời, nhưng đầu óc vẫn còn chưa ngu dại, còn có thể suy nghĩ, cũng biết làm như thế là có lợi nhất đối với nhà họ Tiết và ba đứa nhỏ.
Hiện tại ông ta đã thành ra như thế này rồi, chuyện duy nhất có thể giúp gia đình chính là gánh hết tất cả những sai lầm mà mình phạm phải.
“Anh, nếu anh đồng ý thì chớp mắt đi.” Tiết Hải Huy vẫn cứ trưng cầu ý kiến của ông ta.
Tiết Hải Lâm không chút do dự chớp mắt ngay.
Thấy ông ta đồng ý, Tiết Hải Huy thở phào nhẹ nhõm: "Anh cứ yên tâm, chỉ cần em còn giữ chức, em chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa cháu, cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh.”
“Chờ đến kinh đô rồi, em sẽ lại mời bác sĩ khác đến trị liệu cho anh, hiện tại đã có không ít bác sĩ đông y lần lượt được sửa lại án xử sai, nói không chừng bọn họ sẽ có được phương pháp trị liệu càng tốt hơn, sau này em sẽ mời bọn họ đến khám bệnh cho anh.”
“Đúng vậy, Huy Nhi nói rất đúng, nói không chừng đông y có thể chữa trị.”
Ct đã mở miệng, nắm lấy tay con trai cả khuyên nhủ: “Thằng cả, bác sĩ nói con trúng độc, đông y chắc chắn có thể giải độc, chờ giải độc rồi nói không chừng con sẽ từ từ khôi phục thôi.”
Tiết Hải Huy cùng với mấy người Tiết Vĩ Dân đều biết rõ tình hình chân chính, thật ra trong lòng cũng biết rất rõ cho dù có giải độc thì cũng rất khó mà khôi phục được, nhưng bọn họ đều không nói thật, tránh cho kích thích đến ông ta.
“Vĩ Dân, con đi gặp mẹ con và Vĩ Kỳ, Tư Tư, cứ làm theo những gì chú vừa mới nói, cứ cứu bọn họ ra trước đã, con cũng đi nhờ ông ngoại và các cậu của con giúp đỡ thúc đẩy một chút.” Tiết Hải Huy sắp xếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-424.html.]
“Dạ được rồi.” Tiết Vĩ Dân trả lời.
“Chuyện còn lại con cứ ở lại đây giải quyết. Chú không thể ở lại nơi này quá lâu, tôi nay nhất định phải về kinh đô.”
Tiết Hải Huy tiếp tục sắp xếp, cũng đã đứng thẳng dậy: “Bây giờ chú đi thăm hai vợ chồng chú ba, sẽ về trước trưa hôm nay.”
Lúc ông ta chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy em gái và em rể, còn có cháu ngoại cả Vương Nguyên Hồng đang trốn ở phía sau bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt sắc bé nhìn về phía anh ta nói: “Nguyên Hồng, cậu nghe nói con dính đến mấy thứ kia đúng không?”
“Không có, cậu hai, con không dám.”
Vương Nguyên Hồng sợ cậu hai nhất, bởi vì nói dối cho nên cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ông ta, lúc này đang trốn sau lưng cha mẹ làm rùa đen rút đầu.
Ánh mắt của Tiết Hải Huy khi nhìn về phía anh ta cực kỳ lạnh nhạt, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía em gái và em rể, xụ mặt nói: “Hải Hồng, Thiên Bân, có một chuyện anh phải báo trước cho hai đứa biết, nếu một ngày nào đó Nguyên Hồng vì dính phải thứ kia mà gây ra mầm tai họa gì đó, anh sẽ là người đầu tiên cắt đứt mối quan hệ bà con họ hàng với nó.”
“Anh hai, Nguyên Hồng không có dính phải…”
Tiết Hải Hồng theo thói quen bảo vệ con trai, nhưng Tiết Hải Huy rất hiểu bà ta, cũng hiểu biết cháu trai, lạnh nhạt ngắt ngang lời bà ta nói: “Em cứ bảo vệ nó đi, em muốn bảo vệ nó như thế nào thì cứ bảo vệ, dù sao nó không theo họ Tiết. Sau này nếu con cháu nhà họ Tiết xảy ra chuyện gì, anh sẽ nghĩ cách cứu, nhưng nếu là người nhà họ Vương thì ai gây chuyện người đó tự phụ trách.”
Nói xong ông ta lập tức nhấc chân đi ra ngoài.
Thấy anh hai vô tình như thế, sắc mặt của hai vợ chồng đều không được tốt cho lắm, nhưng lại không dám oán giận.
Sau khi ông ta rời đi, Tiết Vĩ Dân cũng đi theo, hai ông bà già nhà họ Tiết và mấy đứa con của Tiết Hải bình ở lại trong phòng bệnh, ai nấy đều thở ngắn than dài.