Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 422




Bạch Thủy Tiên cười cười, kéo cô đi về phía trước, còn cười nói cô: “Sáng nay con còn chạy với tốc độ thi chạy một trăm mét đi vớt lồng bắt cá nữa đó.”

Cung Linh Lung: “… Nhóc con này cũng khỏe ghê.”

Trong khoảng thời gian này cô bận đến mức muốn bay lên, lúc trước lái xe chạy đến huyện Tân Giang cứu tế, suốt ngày đều dọn lương thực và vật nặng, ngày nào cũng mệt muốn chết, mấy ngày nay về nhà cũng chẳng rảnh rỗi, chạy ngược chạy xuôi bận rộn như con quay, nhưng đứa nhỏ trong bụng vẫn còn bình yên không có việc gì.

Điều khác thường duy nhất chính là còn chưa đến giờ ăn bụng của cô đã bắt đầu sôi lên, còn thường xuyên nửa đêm đói đến tỉnh lại đi kiếm đồ ăn.

Chờ đến khi cô đi vào văn phòng, chủ nhiệm Dương nói: “Linh Lung, cô đến bệnh viện khám thử đi.”

“Chủ nhiệm Dương, tôi mang thai rồi.” Cung Linh Lung cười toét miệng.

“Đã xác định sao?”

Chủ nhiệm Dương cũng lộ ra một nụ cười nhạt.

“Mẹ của tôi bắt mạch cho tôi, bảo đảm chính xác.”

Cung Linh Lung hiếm khi cảm thấy có chút xấu hổ, vỗ nhẹ đầu cười nói: “Kinh nguyệt của tôi đến chậm lâu như thế, tôi lại bận đến mức quên mất chuyện này.”

“Lúc trước lần đầu tiên tôi mang thai cũng như thế.”

Chủ nhiệm Dương hơi cong khóe môi, cho cô nghỉ phép: “Sáng nay cô đến bệnh viện khám thai đi, để mẹ cô đi chung luôn, sau này đừng đi khiêng vật nặng nữa, để các đồng chí nam khiêng.”

“Được rồi, buổi chiều tôi sẽ đến xử lý bảng báo cáo.”

Cung Linh Lung sửa soạn lại mấy thứ đặt trên bàn làm việc, vui vẻ đi ra ngoài, hai mẹ con đến thẳng bệnh viện thành phố.

Đến bệnh viện rồi, Bạch Thủy Tiên đi đăng ký giúp cô, không bao lâu sau đã đến lượt cô khám, thời buổi này các mục khám bệnh không nhiều như trong tương lai, không bao lâu sau đã chẩn đoán chính xác cô mang thai, đã hơn bốn mươi ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-422.html.]

“Linh Lung, đi thôi, đi gọi điện thoại báo tin vui cho chị sui.”

Bưu điện ở ngay đối diện bệnh viện, lúc này có ba bốn người đang xếp hàng gọi điện thoại, hai mẹ con bọn họ cũng đi xếp hàng theo, còn lột một quả quýt hai mẹ con chia nhau ăn.

“Linh Lung.”

Trong lúc hai mẹ con ăn quýt, Bạch Thủy Tiên đột nhiên túm lấy tay con gái, nụ cười nhạt trên mặt đột nhiên biến mất, ánh mắt dịu dàng lộ ra vẻ lạnh như băng.

Cung Linh Lung nhìn theo tầm mắt của bà, vừa lúc nhìn thấy hai ông bà già nhà họ Tiết đi gặp mặt một người đàn ông trung niên, mấy đứa con cháu khác của nhà họ Tiết đều đứng bên cạnh, người nào nhìn thấy người đàn ông trung niên này cũng đều lộ ra vẻ cung kính.

“Mẹ, đó là Tiết Hải Huy hả?”

Gương mặt Bạch Thủy Tiên căng chặt, ánh mắt lạnh như băng, nghiến răng nghiến lợi gật đầu,

Hơn hai mươi năm không gặp, ông ta lại có thể lăn lộn ra dáng ra hình, lại nghĩ đến mẹ bị ông ta đích thân g.i.ế.c chết, còn có cha và các anh trai bị c.h.ế.t trong biển lửa, nổi hận thù đọng lại trong lòng Bạch Thủy Tiên phun trào ra bên ngoài, cơ thể cũng không khống chế được mà run lên.

“Mẹ.”

Cung Linh Lung vội vàng đỡ lấy bà, kéo lấy bà đến phía sau sạp báo chí bên cạnh, giơ tay kéo mũ bà xuống thấp một chút: “Mẹ, đừng để ông ta nhận ra mẹ còn sống, chuyện còn lại cứ giao cho con.”

“Linh Lung, ông ta yên lặng âm thầm đến đây, chắc chắn là còn có kế hoạch gì khác, chúng ta đi hỏi thăm trước đi.” Bạch Thủy Tiên không muốn bỏ lỡ cơ hội báo thù này.

“Mẹ, để con đi, mẹ ở lại đây gọi điện thoại đi.”

Cung Linh Lung không cho bà đi mạo hiểm, thấy đằng trước chỉ còn có hai người đang xếp hàng, nói ngay: “Mẹ, mẹ gọi điện thoại xong thì ở chỗ này chờ con, đừng đi ra ngoài.”

“Được rồi, con đi đi.” Bạch Thủy Tiên buộc bản thân phải bình tĩnh lại, dặn dò nói: “Con nhớ cẩn thận.”

Cung Linh Lung nhanh chóng chạy vào bệnh viện, chui vào nhà vệ sinh trước, ẩn thân rồi mới đi ra, vội vội vàng vàng chạy đến phòng bệnh của Tiết Hải Lâm.