Chiều tối, Tiết Hải Lâm và Bành Ngọc Ni cùng nhau tan ca, vẻ mặt của hai người bọn họ vẫn không khác biệt gì với lúc bình thường, tình cảm của hai vợ chồng giống như cũng không bị bức ảnh kia ảnh hưởng, cùng nhau đạp xe đạp đi đón hai mẹ con Văn Thiến.
Lúc hai vợ chồng bọn họ chạy đến, hai mẹ con Văn Thiến cũng mới từ trường học về, nhìn thấy Bành Ngọc Ni đột nhiên đến đây, Văn Thiến rõ ràng hơi luống cuống, nhưng mà cũng nhanh chóng bình lại.
“Văn Thiến, hai mẹ con em đã ở nơi này nhiều năm rồi, vợ anh nói mãi vẫn chưa từng mời em với cháu đến nhà chơi, tối nay em dẫn theo Tiểu Khải đến nhà bọn anh ăn một bữa cơm đi.” Tiết Hải Lâm mở miệng nói chuyện trước, còn âm thầm nháy mắt ra hiệu cho cô ta.
Văn Thiến hoảng hốt bất an, mặt mày cứng đờ chào hỏi: “Chào chị dâu.”
Bành Ngọc Ni nhìn con hồ ly tinh trẻ tuổi lại xinh đẹp ở đối diện, lửa giận trong mắt giống như muốn phun ra ngoài, nghiến răng nói: “Chị nghe Hải Lâm nói chồng của em đã c.h.ế.t rồi, hiện tại đã là quả vợ, dẫn theo con trai sống ở nơi này một mình. Nếu em đã là bà con của nhà họ Tiết, không thể nào để mẹ trẻ con thơ như em ở bên ngoài một mình được, em đi sửa soạn hành lý đi, dẫn theo thằng bé đến nhà của chị sống.”
Trên đường đến đây, Bành Ngọc Ni vẫn chưa nói đến kế hoạch này, hiện tại bà ta đột nhiên đưa ra quyết định này, Tiết Hải Lâm nhíu mày lại: “Bọn họ ở lại nhà mình không được ổn lắm thì phải.”
“Anh cảm thấy bây giờ bọn họ ở đây còn an toàn sao?” Bành Ngọc Ni lạnh lùng liếc nhìn ông ta.
Ánh mắt của Tiết Hải Lâm hơi d.a.o động, hai mẹ con Văn Thiến ở nơi này đúng là đã không còn an toàn nữa, những đối thủ của ông ta chắc chắn sẽ không tin câu chuyện do ông ta bịa ra, nếu hai mẹ con Văn Thiến rơi vào trong tay bọn họ, sau này chắc chắn sẽ mang đến đả kích trí mạng cho ông ta.
Hai mẹ con bọn họ dọn về nhà ở, tuy rằng Bành Ngọc Ni sẽ nhân cơ hội này trả thù, nhưng cũng không đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, cũng không sợ hai mẹ con bọn họ bị những người khác khống chế.
Ngoài ra, hai mẹ con bọn họ dọn về nhà ở rồi, cũng có thể lấp kín mọi nghi ngờ ở bên ngoài.
Cho nên Tiết Hải Lâm không do dự quá lâu, khẽ gật đầu với Văn Thiến: “Em đi dọn dẹp đồ đạc đi, sau đó dọn về nhà anh ở.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-401.html.]
Văn Thiến cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn tình hình này thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện không tốt gì đó, lúc nãy cô ta cũng nhìn thấy lửa giận và hận ý trong mắt Bành Ngọc Ni, có lẽ bà ta đã biết chuyện rồi.
Trong lòng Văn Thiến cũng hiểu biết đôi chút về gia thế bối cảnh của nhà họ Bành, bọn họ muốn nghiền c.h.ế.t cô ta và con trai thì đơn giản như nghiền nát một con kiến, trong lòng cô ta cũng không muốn đi qua đó.
Thấy cô ta không nhúc nhích, Bành Ngọc Ni nghiến răng hỏi: “Sao nào, còn cần chị dọn dẹp đồ đạc cho em sao?”
Văn Thiến hơi mấp máy môi, đôi mắt dịu dàng quyến rũ nhìn về phía Tiết Hải Lâm, nghĩ thầm muốn ông ấy nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra.
Thấy hiện tại đang ở trước mặt bà ta mà cô ta còn dám quyến rũ chồng mình, lại nhìn thấy bé bên cạnh có gương mặt giống y hệt Tiết Hải Lâm, Bành Ngọc Ni giận đến mức muốn nhào lên tát cho cô ta một bạt tai, bà ta sải bước tiến lên, mặt mày âm u lạnh lùng uy h.i.ế.p cô ta: “Tôi cho cô năm phút để sửa soạn đồ đạc, nếu cô không thành thật nghe lời thì tôi còng đầu con hồ ly cô đi ăn súng.”
Văn Thiến bị bà ta dọa sợ đến mức trái tim run lên, cũng rất sợ chết, cơ thể cương cứng gật đầu lia lịa: “Được, được rồi, được rồi.”
Cuối cùng hai mẹ con bọn họ dọn theo hành lý đơn giản rời đi, còn chuyện chìa khóa và giấy tờ căn nhà này đều bị Bành Ngọc Ni cầm lấy.
Hiện tại Tiết Hải Lâm không dám hó hé tiếng nào trước mặt bà ta, cũng không dám nói thêm cái gì chọc bà ta tức giận, đến cả Văn Thiến dùng ánh mắt cầu cứu nhìn ông ta, ông ta cũng không dám đáp lại.
“Văn Thiến, cô đi đâu đó?”
Mấy người bọn họ vừa mới đi đến cửa cầu thang đã gặp được một đôi vợ chồng hàng xóm đi làm về.
Hiện tại Văn Thiến cực kỳ sợ gặp phải người quen, cười gượng gạo: “Tôi dẫn con đến nhà anh chị họ sống một đoạn thời gian.”