Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 391




Cầm được đơn từ chức, Bạch Thủy Tiên đi đến phòng tài vụ kết toán tiền lương, sau đó lại đi chào hỏi với các đồng nghiệp thân thiết, cuối cùng đi tìm lãnh đạo lớn tuổi đã đề cử công việc này cho bà, vô cùng chân thành lại bất đắc dĩ bày tỏ lòng áy náy, cũng chào tạm biệt các lãnh đạo khác.

Chờ hai mẹ con bọn họ xách theo hành lý rời đi rồi, hai mẹ con nhà họ Bành mới biết được chuyện Bạch Thủy Tiên xin nghỉ việc rời đi.

“Từ chức đi rồi?”

Lúc nãy Bành Ngọc Ni mới ở trong phòng nói chuyện này một lúc lâu, còn thương lượng một phương pháp để giải quyết dứt điểm chuyện này, nào ngờ mới vừa mở cửa ra đã nghe được người khác nói đến chuyện này.

Vừa khéo lãnh đạo giới thiệu Bạch Thủy Tiên vào viện điều dưỡng làm việc đang ở bên ngoài, đối phương xụ mặt nói: “Cô ấy không từ chức rời đi, không lẽ còn phải ở lại nơi này chờ bị người ta làm khó dễ sao?”

Bành Ngọc Ni cảm thấy cổ họng mình lại nghẹn lại: “Dì Hứa, dì hiểu lầm con rồi.”

“Con gái Bạch Thủy Tiên nói không sai, bộ phận của cô đúng là quá rảnh rỗi rồi, rảnh đến mức có thể tranh thủ thời gian làm mai làm mối cho người ta.”

“Tôi cảm thấy sau này cô cứ dán một tờ giấy lên trên cửa văn phòng mình đi, chỉ cần viết bốn chữ “Kiêm chức làm mai” là được.”

Bà cụ họ Hứa này cũng là một người rất có uy tín và danh dự, không sợ bị nhà họ Bành và nhà họ Tiết làm khó dễ, cho nên không hề khách sáo trực tiếp mỉa mai bà ta thẳng thừng.

Một lãnh đạo lớn tuổi khác khá thân thiết với bà ấy cũng mở miệng nói: “Từ sau khi đồng chí Bạch Thủy Tiên đến viện điều dưỡng làm việc rồi, không có bất cứ người nào nói ra nói vào cô ấy, người ta làm việc cần cù chăm chỉ thật thà lại chuyên nghiệp, nhiệt tình lại tốt bụng, cho dù là ai trong số chúng ta kêu đau, cô ấy sẽ lập tức chạy đến giúp đỡ, chăm sóc chúng ta giống hệt như cha mẹ ruột.”

“Mỗi ngày cô ấy đều không chê phiền mà mát xa trị liệu giúp chúng ta, bình thường mấy ông bà già chúng ta đều mất ngủ, ngủ không ngon. Từ sau khi cô ấy kê đơn thuốc cho chúng ta, ai nấy đều ngủ ngon, tinh thần cũng tốt hơn trước kia rất nhiều.”

“Chúng ta tặng đồ ăn thức uống cho cô ấy, cô ấy cũng chưa bao giờ nhận, không hề chiếm của hời gì của chúng ta, nhưng chỉ cần có trái cây ngon là lại phân chia cho chúng ta ăn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-391.html.]

“Chúng ta muốn ăn sủi cảo, cô ấy lập tức đến nhà ăn nhào bột bằm nhân. Đêm hôm khuya khoắt tôi nói muốn ăn bánh hành nướng, cô ấy cũng đích thân đi làm bánh nướng áp chảo, ăn chung với tôi, nói chuyện với tôi, cẩn thận chăm sóc chờ đến khi tôi ngủ rồi mới rời đi.”

“Một đồng chí tốt như thế, không nói ra nói vào, không đồn thổi lung tung, càng không nói xấu bất cứ kẻ nào, tận tâm tận lực chăm sóc mấy ông bà già chúng tôi, cố ý lại làm cô cảm thấy ngứa mắt.”

Bành Ngọc Ni bị lãnh đạo chỉ trích cũng không nhịn được vội nói: “Dì Triệu, không có, dì hiểu lầm rồi, con thật sự chỉ là có ý tốt muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy mà thôi.”

“Cô có lòng tốt hay không, trong lòng chúng tôi đều hiểu rất rõ.”

“Chúng tôi đã già, mắt đã mờ nhưng vẫn chưa mù, chúng tôi nhìn thấy rất rõ ràng.”

Lãnh đạo họ Triệu thật sự rất thích Bạch Thủy Tiên, chống gậy đứng đó mắng chửi bà ta: “Lúc mẹ của cô vừa mới đến viện điều dưỡng thì nửa sống nửa chết, hiện tại bà ấy đã có thể chống gậy đi tới đi lui, đây đều là công lao của Bạch Thủy Tiên, chẳng có liên quan gì đến đứa con gái là cô cả.”

“Chứ còn gì nữa, cô lâu lâu mới đến nói chuyện với mẹ mình vài câu, nhưng người thật sự giúp mẹ cô khôi phục sức khỏe chính là Bạch Thủy Tiên.”

“Công việc của cô ấy đều được chia ca rõ ràng, có đôi khi mẹ của cô không hề có lịch mát xa trị liệu, nhưng mẹ của cô thường hay gọi cô ấy tăng ca vào buổi tối, cô ấy cũng chưa từng oán giận câu nào, đều chỉ là tùy tiện ăn bừa chén cơm, sợ chậm trễ thời gian, ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi bình thường của mẹ cô.”

“Bình thường cô ấy cũng chẳng hề tranh cãi gì với mẹ của cô, mấy ngày trước mẹ cô còn khen tay nghề của cô ấy rất tốt, hiện tại tự nhiên khi không cô lại đi kiếm chuyện với người ta.”

“Cô làm thế có khác gì lấy oán trả ơn không hả?”

“…”

Bành Ngọc Ni bị mấy lãnh đạo lớn tuổi mắng chửi tập thể một trận, cuối cùng vẫn là bà cụ Bành ra mặt giải vây mới ngừng lại, lúc bà ta đi ra ngoài, hai mắt cũng đã đỏ lên.

Các lãnh đạo lớn tuổi sống ở viện điều dưỡng đều là người có chút địa vị trong thành phố Hán, không bao lâu sau, chuyện Bành Ngọc Ni cố ý ăn h.i.ế.p người khác, còn buộc người ta phải từ chức rời đi bị lan truyền, từ nay về sao, trên người bà ta lại bị gắn thêm cái nhãn “ỷ thế h.i.ế.p người”.