“Thì ra là cô à.” Giang Vận cũng duỗi đầu ra, cười tươi rói nói: “Tôi phải xưng hô cô thế nào đây?”
“Tôi họ Cung, cung của cố cung.”
“Đồng chí Cung, tôi họ Giang, tên chủ có một chữ Vận, Vận là ý nhị, tôi là quân nhân. Tôi đi theo cô đến chỗ gửi lương thực vận chuyển, cô đi ở đằng trước dẫn đường đi, tôi theo sau.”
Cung Linh Lung cười gật đầu nói: “Được rồi, đi thôi.”
Khởi động xe, thấy người dân bản địa còn nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, Cung Linh Lung cười hỏi: “Anh Cát, tài xế quân nhân nữ mà anh nói lúc trước là đồng chí Giang Vận này sao?”
“Đúng vậy.”
Anh Cát gật đầu, trong mắt tràn ngập sùng bái: “Hình như chức vụ của cô ấy rất cao, sáng sớm tôi nhìn thấy có rất nhiều quân nhân hành lễ với cô ấy, lãnh đạo quân nhân vừa mới đón chúng ta lúc nãy cũng đã hàng lễ với cô ấy.”
Cung Linh Lung lái xe rất ổn, trên đường về cô cũng chạy nhanh hơn, xe tải lớn ở phía sau vẫn theo sát cô, luôn giữ khoảng cách chừng năm mét với đuôi xe.
Hai chiếc xe tải chạy về đến địa điểm tập kết vật tư ở huyện thành thì cũng đã là buổi trưa. Chủ nhiệm Dương thấy Cung Linh Lung bình an quay về cũng yên tâm, lập tức lấy bánh bao mua ở tiệm cơm quốc doanh ra đưa cho bọn họ ăn.
Giang Vận cũng ăn chung với bọn họ, một tay cầm bánh bao, tay còn lại cầm canh dưa muối, đi đến bên cạnh Cung Linh Lung nói chuyện: “Đồng chí Cung, cô tên là gì thế?”
“Cung Linh Lung, linh trong linh hoạt, lung là nhỏ nhắn xinh xắn.”
“Tên của cô hay thật đó.”
Giang Vận ngồi xuống đối diện cô, tư thế ngồi vô cùng hào sảng, trong mắt tràn đầy ý cười: “Cô cũng xinh đẹp quá, còn đẹp hơn cả thành viên trụ cột trong đoàn văn công của bọn tôi nữa.”
Cung Linh Lung cười khẽ, da mặt dày tự khen ngợi mình một câu: “Ừ, tôi cũng đẹp hơn thành viên trụ cột trong đoàn văn công của quân khu thành phố Hán.”
Giang Vận sửng sốt sau đó cười to: “Ha ha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-382.html.]
Thật ra Giang Vận cũng rất xinh đẹp, ngũ quan phóng khoáng xinh đẹp, cô ấy lại cắt một mái tóc ngắn gọn gàng lại rất ngầu, hiên ngang hùng dũng, dáng người cao gầy, làn da nâu khỏe mạnh, đứng giữa đám đông cũng vô cùng bắt mắt.
“Đồng chí Giang, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Cung Linh Lung cười hỏi.
“Tròn mười chín, cô thì sao?”
Giang Vận cũng không rõ vì sao, hôm nay cô ấy chỉ mới gặp Cung Linh Lung lần đầu tiên, nhưng lại có cảm giác hối hận vì đôi bên gặp nhau quá muộn, cực kỳ tò mò về cô.
“Cuối năm nay tôi mới tròn mười chín, nhỏ hơn cô một chút.” Cung Linh Lung trả lời cô ấy
“Cô đã có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì để tôi giới thiệu một đồng chí nam ưu tú xuất sắc cho cô, đồng ý không?” Trong đầu Giang Vận hiện lên một người đề cử rất thích hợp, cô ấy cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ cực kỳ xứng đôi với Cung Linh Lung.
Cung Linh Lung nghe thế mỉm cười: “Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi đã kết hôn rồi, chồng của tôi cũng là một quân nhân.”
“Ồ, đã kết hôn rồi à.” Giang Vận có chút tiếc nuối.
Cung Linh Lung cầm túi kẹo lên bỏ hết vào miệng, ậm ừ không rõ hỏi ngược lại cô ấy: “Cô đã kết hôn chưa?”
“Chưa, tôi còn chưa có bạn trai nữa.”
Giang Vận thấy cô ăn sạch bốn cái bánh bao trong chén, cười nói: “Cô ăn một lần hết bốn cái bánh bao à, sức ăn khỏe đó chứ.”
“Tôi đói bụng.”
Thật ra Cung Linh Lung vẫn còn chưa no, nhưng mà đồ ăn cung ứng lại có hạn, mọi người cũng chỉ miễn cưỡng đủ chia nhau ăn thôi, cô cũng ngại lấy thêm.
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, cơm nước xong lập tức đi làm việc, Cung Linh Lung tranh thủ lúc những người khác đang vận chuyển hàng hóa, lén bỏ thêm ba mươi túi hạt thóc, còn nhặt một đống bao tải không bỏ vào không gian, dự tính chờ lát nữa sẽ đựng khoai lang đỏ, khoai tây và cải trắng.
Chờ lương thực được vận chuyển xong hết rồi, hai tài xế nữ nhanh chóng lên xe, lần này thì Giang Vận chạy ở đằng trước dẫn đường, Cung Linh Lung theo sát phía sau, cùng nhau chở vật tư đến trấn Đại Liễu Thụ.