Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 366




Mấy người Diêu Lão Đại có rất nhiều phương pháp, cũng có nhiều anh em làm việc cùng, số hàng hóa tốt này không cần chờ đến lúc đưa đến chợ đêm bán, chỉ cần bạn bè bà con của các anh em ra tay cũng đã có thể chia nhau mua sạch rồi.

“Để tôi đi tìm anh ấy nói chuyện, bảo anh ấy giao hết hàng trong hôm nay luôn, trưa nay tôi sẽ báo tin tức chính xác chi anh.” Cung Linh Lung còn tưởng rằng năm con heo này đủ để bọn họ bán một hai ngày, hiện tại xem ra cô đã đánh giá thấp bản lĩnh của bọn họ rồi.

“Phiền em gái rồi.”

Diêu Lão Đại rất vui vẻ, lập tức lấy ra một nghìn đồng mà anh ấy đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho cô: “Em gái, cô đếm tiền đi chúng tôi đi dọn hàng.”

Tiền trao cháo múc, đôi bên hợp tác vô cùng vui vẻ.

Chờ bọn họ khiêng heo lên xe rồi, Cung Linh Lung lại hỏi: “Anh Diêu, các anh có kiếm được heo con không?”

“Chúng tôi có cách mua về, cô muốn bao nhiêu?”

“Ba năm chục con là được.”

Nuôi heo kiếm được tiền nhanh, có năng lực đặc biệt của không gian trợ giúp, ba tháng là có thể xuất chuồng một lần, một con hai trăm đồng, chỉ cần nửa năm là có thể nhẹ nhàng thực hiện giấc mơ trở thành gia đình có tài sản vượt qua một vạn đồng.

Thấy cô muốn nhiều như thế Diêu Lão Đại suy đoán có lẽ sau lưng anh em của cô có một nông trường, lập tức thương lượng với cô: “Em gái, tôi có thể kiếm thêm ít heo con cho cô, các cô nuôi heo lớn rồi, có thể chia cho tôi một ít để bán không?”

“Được chứ.” Cung Linh Lung đồng ý vô cùng dứt khoát, cũng báo cho anh ấy biết trước số lượng: “Ba tháng sau chúng tôi lại còn thể xuất chuồng một đợt hàng, ít nhất hai ba mươi con, có thể bán cho anh hết.”

“Em gái, quyết định rồi nhé.”

Diêu Lão Đại thích hợp tác làm ăn buôn bán với loại người như cô nhất, cũng cho cô một tin tức chính xác: “Em gái, ba ngày sau cô lại đến tìm tôi, tôi cho cô số lượng heo con chính xác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-366.html.]

Nhìn theo bọn họ rời đi, Cung Linh Lung mới đạp xe đạp đi về bằng một con đường khác, định đi đến khu phố gần đây thăm hỏi.

“Nè, nè…”

Cung Linh Lung vừa mới đạp xe đạp đi đến một ngã rẽ, đang định tìm đường thì lại nhìn thấy một thiếu niên cõng sọt từ bên kia đường đi qua, cô lập tức phất tay gọi cậu ấy, nhưng đối phương không nghe được, còn nhanh chóng chui vào ngõ nhỏ ở bên cạnh.

Cung Linh Lung lập tức đạp xe đạp đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy cậu ấy cõng sọt mở cửa vào nhà, cô lập tức chạy đến gõ cửa.

“Ai đó?”

Giọng nói quen thuộc của thiếu niên vang lên, nếu cẩn thận lắng nghe còn sẽ nghe ra một chút đề phòng.

Cung Linh Lung tiếp tục gõ cửa, nói vọng vào bên trong: “Em trai, em mở cửa ra đi.”

Nghe là tiếng của phụ nữ, Thủy Hồng Bân buông sọt xuống, cầm lấy d.a.o chẻ củi bỏ trong sọt, giấu đao ở phía sau người, cẩn thận đi qua mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra, thấy rõ gương mặt của cậu ấy, Cung Linh Lung xác nhận mình không tìm lầm người, cô cẩn thận nhìn xung quanh, hỏi nhỏ: “Em trai, em họ Thủy đúng không? Là cháu nội của giáo sư Thủy Đình Diệc đúng không?”

Thiếu niên hơi thay đổi sắc mặt, lập tức phủ nhận ngay: “Không phải, cô tìm lầm người rồi.”

Cung Linh Lung để ý thấy sắc mặt của cậu ấy thay đổi, thấy cậu ấy định đóng cửa lại, lập tức ngăn cản, nói nhanh: “Em trai, chị biết em đang nói dối, em là cháu nội của giáo sư Thủy, với lại tuần trước chị còn nhìn thấy em và một thiếu niên khác đánh Mạnh Hiểu Dĩnh và Vu Nam.”

Thấy cô nói đến chuyện này, Thủy Hồng Bân trở tay nắm lấy d.a.o chẻ củi, ánh mắt khi nhìn về phía cô tràn ngập địch ý “Cô muốn cái gì?”

Cung Linh Lung thấy cậu ấy hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em trai, em đừng sợ, chị không phải đến kiếm chuyện với em, chị đến đây nói cho em biết một tin tức. Mạnh Hiểu Dĩnh đã nhìn thấy rõ mặt của hai em, nhớ ra hai em là cháu nội của giáo sư Thủy, cũng đã điều tra được nhà em từ Tây Bắc về đây, hiện tại đồn công an đang tìm kiếm tung tích của hai em đó.”