Từ nhỏ đến lớn mẹ Mạnh chưa bao giờ bị ai mắng trước mặt mọi người như thế, tức giận đến mức tim gan phèo phổi đều đâu, cũng không kềm được lửa giận: “Cô nói nhảm quá nhiều.”
“Bà không muốn nói nhảm với tôi thì bà có thể đi về mà, tôi có giữ bà ở lại đây đâu.”
Cung Linh Lung cho bà ta một ánh mắt khinh thường, làm lơ gương mặt đỏ tím như màu gan heo của bà ta, hỏi công an Vương: “Đồng chí công an, ông còn có gì muốn hỏi nữa không?”
“Cô có thể nói cho tôi biết chuyện của mẹ cô sao?” Công an Vương hỏi.
“Mẹ tôi làm việc ở viện điều dưỡng bên cạnh công viên Đông Hồ, lúc trước bà ấy từng học được một ít kiến thức y học, công việc chính là mát xa, xoa bóp, giác hơi linh tinh cho các lãnh đạo đã lớn tuổi.”
“Ngày hôm qua bà ấy ở nơi nào?” Công an Vương lặp lại câu hỏi của mẹ Mạnh.
“Sáng hôm qua bà ấy đến viện điều dưỡng đi làm, buổi trưa tôi đến đưa đồ cho bà ấy. Khoảng chừng hơn một giờ, mẹ tôi đột nhiên đến văn phòng của tôi, bà ấy nói là buổi trưa lúc các đồng nghiệp ăn cơm xong cùng nhau đi rửa chén, có một đồng nghiệp bất cẩn bị ngã, hất một chén nước sôi lên tay của bà ấy.”
“Mẹ tôi vốn là phải dựa vào đôi tay để làm việc, tay bị bỏng không thể nào làm việc được, lãnh đạo của viện điều dưỡng cho mẹ tôi nghỉ, để bà ấy về nhà nghỉ ngơi vài hôm.”
“Sau đó mẹ của tôi đến đây, tôi bảo mẹ đến kho hàng phía sau nghỉ ngơi, bà ấy ngủ hơn một tiếng, sau đó chịu ngồi yên mà giúp các đồng nghiệp kiểm kê vật tư, sau đó đến lúc tôi tan ca thì cùng tôi về nhà, hiện tại đang ở trong viện gia thuộc của quân khu thành phố Hán.”
Chờ cô nói xong, chủ nhiệm Dương và các lãnh đạo khác trong bộ phận dân chính đều gật đầu: “Đúng vậy, chiều hôm qua mẹ của cô ấy, cũng chính là đồng chí Bạch Thủy Tiên đã đến chỗ chúng tôi, chúng tôi đều có thể làm chứng.”
“Đồng chí công an, tôi và Mạnh Hiểu Dĩnh từng cãi nhau, nhưng mẹ tôi lại chưa từng cãi nhau với cô ta bao giờ, thậm chí còn chưa từng nói qua một câu nào.” Cung Linh Lung nhấn mạnh chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-346.html.]
Công an Vương gật đầu, hỏi mẹ Mạnh: “Đồng chí Tiếu, vì sao bà lại muốn hỏi thăm hành tung của mẹ cô ấy.”
Mẹ Mạnh xụ mặt nói: “Chiều ngày hôm qua Vu Nam bất cẩn làm bỏng tay mẹ của cô ta.”
Bà ta nói thế chỉ coi như nói một nửa, một nửa còn lại đương nhiên là nghi ngờ Bạch Thủy Tiên trà thủ Vu Nam.
Cung Linh Lung nghe được lời này cũng bật cười, trong tiếng cười lại chẳng có chút ý cười vui vẻ nào cả: “Cho nên bà nói cái bà tên Vu Nam gì gì đó làm mẹ tôi bị bỏng, sau đó bà ta và con gái bà bị đánh trọng thương, cho nên bà mới nghi ngờ là hai mẹ con chúng tôi đánh, đúng không?”
Mẹ Mạnh không nói tiếp, yên lặng coi như là cam chịu.
“Được rồi, bà thích nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi.”
Cung Linh Lung cười nhạo, cũng bày tỏ rõ thái độ của mình ra ngoài: “Nhà họ Mạnh mấy người có quyền lợi nghi ngờ, bà muốn báo công an cũng được, tự đi điều tra cũng chẳng sao, chúng tôi sẽ hoàn toàn phối hợp.”
“Nhưng mà lời thật thì mích lòng, tôi cũng cảnh cáo trước.”
“Bất cứ vụ án gì cũng đều phải chú trọng chứng cứ, nếu như nhà họ Mạnh mấy người không lấy ra được chứng cứ xác thực, đổ tội lung tung cho hai mẹ con chúng tôi, phá hủy danh dự của chúng tôi, vậy tôi cũng sẽ lấy lại công bằng.”
“Ngoài ra tôi cũng nhắc nhở mấy người, tôi không chỉ là nhân viên chính phủ của bộ phận dân chính mà tôi còn là một người quân tẩu.”
“Trong quá trình nhà họ Mạnh mấy người điều tra xử lý chuyện này, tốt nhất bà nên suy xét đến cả hai thân phận của tôi, cho dù bà muốn bảo công an để đồn công an điều tra, hoặc là tự điều tra, nếu bà muốn mời tôi đi phối hợp thì phiền bà thông báo cho lãnh đạo của đơn vị và bộ đội trước.”
Mẹ Mạnh thật sự là lâu lắm rồi chưa từng nhìn thấy người trẻ tuổi nào lợi hại như thế, hiện tại tiến cũng không được, lùi cũng không xong, giận đến mức đau dạ dày.