Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 340




Vu Nam chủ động nói cho anh ta nghe chuyện bà ta dùng nước sôi trả thù Bạch Thủy Tiên: “Lúc đó cô nghe Hiểu Dĩnh nói xong, lại nghĩ nhà họ Vu bị xảy ra chuyện có liên quan đến con rể của Bạch Thủy Tiên, cho nên mới nảy ra ý tưởng kia, cô cũng không rõ việc này có liên quan gì đến chuyện cô bị đánh hay không.”

“Con sẽ đi điều tra.”

Mạnh Hiểu Hàng nói xong rồi lập tức rời khỏi, quay về phòng bệnh của em gái, nói lại cho cô ả nghe chuyện này, lại hỏi cô ả: “Hiểu Dĩnh, em đã nhìn thấy rõ gương mặt của hai người đánh em, em cẩn thận suy nghĩ lại xem, hai người này có liên quan gì đến người mà em muốn trả thù hay không?”

“Bọn họ muốn tìm người trả thù, đương nhiên phải tìm người không liên quan để đánh con bé rồi.”

Mẹ Mạnh nhảy bật lên, liên mồm khẳng định: “Vu Nam vừa mới tạt nước sôi xong, mới xoay người nó và Hiểu Dĩnh đã bị trả thù, thời gian sát sao như thế, việc này chắc chắn có liên quan đến mấy người Bạch Thủy Tiên.”

Tuy rằng hiện tại bà ta còn chưa có chứng cứ gì, nhưng đối tượng hoài nghi đã chỉ thẳng về phía hai mẹ con bọn họ.

Mạnh Hiểu Hàng thấy em gái không nói cái gì, giống như đang nhớ lại gì đó, nói thêm: “Tối nay em cứ nghỉ ngơi trước đi, nhớ suy nghĩ lại cho kỹ, sáng mai anh lại đến đồn công an báo án.”

“Hiểu Hàng, con đi làm việc này, chuyện ở đây cứ giao cho cha xử lý.”

Mẹ Mạnh chủ động nhận lấy việc này, mặt ủ mày ê nói: “Hiện tại gia đình của chúng ta đã khác với ngày xưa, có rất nhiều ánh mắt đang ở sau lưng nhìn chằm chằm chúng ta, không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào được. Con quay về đơn vị làm việc nghiêm túc vào, đừng để người ta bắt được nhược điểm gì, nhất định phải ổn định công việc và tương lai của con.”

“Hiểu Hàng, con nghe lời mẹ đi.” Cha Mạnh đứng bên cạnh phụ họa.

“Dạ được.”

Mạnh Hiểu Hàng gật đầu, lại hỏi thêm một vài chuyện khác rồi đi về trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-340.html.]

Cung Linh Lung ngủ một giấc ngon lành, mãi đến khi chuông báo thức vang lên mới dậy, ở trong nhà nấu bữa sáng xong, lại ăn sáng với mẹ, sau đó mới cầm cặp táp vội vàng lên xe buýt đi vào thành phố.

Cô cũng không trực tiếp đi đến đơn vị, mà lại ẩn thân đi đến bệnh viện.

Lúc cô đi đến bệnh viện, mẹ Mạnh đã thức chăm bệnh nguyên một đêm đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc này Mạnh Hiểu Dĩnh đã tỉnh, hai mắt sưng đỏ như hạch đảo, nửa bên mặt sưng vù giống như bánh bao, trán quấn quanh lấy một lớp băng gạc dày, phần xương bánh chè được cố định bằng thạch cao, xương bả vai cũng bị cột lấy, trông có vẻ vô cùng uể oải.

Cung Linh Lung lấy ra thuốc do mẹ cô điều phối sẵn, đổ vào trong cái ly tráng men đang bốc khói nóng hổi, bột phấn màu trắng nhanh chóng hòa tan ở trong nước.

Ngay lúc cô đang muốn rời đi thì mẹ Mạnh đã quay về, vừa vào phòng đã hỏi: “Hiểu Dĩnh, con gái của Bạch Thủy Tiên làm việc ở bộ phận nào thế?”

“Bộ phận dân chính, làm trợ lý của chủ nhiệm Dương.”

“Được rồi, mẹ biết rồi.”

Mẹ Mạnh bưng canh đi đến mép giường, cầm muỗng đút đồ ăn cho cô ả nói: “Con ăn sáng trước đi, ăn không vô cũng phải ăn, phải ăn cho no mới có thể nhanh lành bệnh. Con cũng không cần lo lắng đầu gối sẽ bị tàn tật, bác sĩ nói con còn trẻ, khả năng khôi phục rất mạnh, chỉ cần con không lộn xộn, sau này lại dùng thuốc tốt, có lẽ sau này sẽ không bị tàn tật đâu, nếu lỡ như lại xảy ra vấn đề gì, tương lai cha mẹ lại đi tìm thầy thuốc tốt hơn khám bệnh cho con.”

Cung Linh Lung ở bên cạnh nghe xong, trực giác mách bảo mẹ Mạnh muốn kiếm chuyện với cô, không lẽ ngày hôm qua Mạnh Hiểu Dĩnh đã phát hiện ra cô sao?

Không đúng, nếu Mạnh Hiểu Dĩnh đã xác nhận là cô thì nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ báo công an, trực tiếp đến nhà bắt cô rồi.

Cô dám xác nhận lúc đó cô đã trốn rất nhanh, còn dùng drap giường bọc lấy đầu và cơ thể, sẽ không có ai nhận ra cô, cho dù là người nhà họ Mạnh có nghi ngờ thì cũng sẽ không có nhân chứng.

Cho nên mặc kệ hôm nay nhà họ Mạnh muốn kiếm chuyện gì thì cứ việc tùy ý đến đây đi.