“Thì ra là thế.” Đối phương cũng không hỏi thăm quá nhiều về chuyện công việc của chồng bà ta, lại hỏi bà ta: “Vậy chừng nào thì chị đi?”
“Hôm nay xử lý thủ tục xong sẽ đi ngay.”
Tuy rằng chị Vu đang cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút khó chịu rất khó phát hiện ra.
Bạch Thủy Tiên ngồi song song với bà ta, hiện tại đang nghiêng đầu nghe bà ta nói chuyện, cũng trùng hợp nhìn thấy được cảm xúc trong mắt bà ta.
Bà ta có chút khó hiểu, nhưng bà cũng không thân với chị Vu, trong một hai tháng này đi làm ở nơi này cũng chỉ gặp mặt vài lần, mỗi lần gặp mặt đều chỉ chào hỏi vài câu đơn giản, cho nên bà cũng không chủ động hỏi thăm việc tư của bà ta.
Mọi người tùy ý trò chuyện, cơm nước xong lại cùng nhau đi vào nhà ăn rửa chén đũa.
Rửa chén xong, Bạch Thủy Tiên đang chuẩn bị quay về ký túc xá nghỉ ngơi, mới vừa xoay người lại, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh xông đến, còn có một chén nước hất thẳng vào mặt của bà.
Bà theo bản năng duỗi tay che mặt lại, nguyên chén nước sôi đổ hết vào mu bàn tay của bà.
“A!”
Nước sôi rơi xuống mua bàn tay của bà, đau đến mức bà phải thét lên.
Bạch Thủy Tiên hoảng loạn hất nước sôi trên tay đi, lại thấy mu bàn tay của mình vẫn còn đang bốc khói, nhìn thoáng qua chị Vu trượt chân ngã trên mặt đất, nhanh chóng xoay người chạy đến bên cạnh vòi nước, dùng vòi nước rửa mu bàn tay.
“Thủy Tiên, em có sao không?” Chị Quyên lập tức chạy đến giúp bà.
“Không sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-332.html.]
Bạch Thủy Tiên nhíu mày, liên tục dùng nước lạnh xối miệng vết thương, quay đầu lại nhìn về phía chị Vu, trong mắt lộ ra chút tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này chị Vu đã bò dậy, khi đối diện với bà, trong mắt bà ta hơi lóe lên, ngoài miệng lại liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, đồng chí Bạch, dưới đất bị ướt trơn quá, tôi đứng không vững bị trượt chân, có làm cô bị phỏng không?”
Bạch Thủy Tiên liếc mắt nhìn thoáng qua vị trí mà bà ta vừa mới trượt chân, lại nhìn về phía mu bàn tay bị phỏng đến đỏ lên của mình, giọng nói rất lạnh nhạt: “Chị Vu, may mà tôi lấy tay cản lại, nếu tôi phản ứng chậm một chút, có lẽ mắt sẽ bị phỏng đến mù, mặt cũng sẽ bị phỏng hủy dung.”
“Đồng chí Bạch, xin lỗi, để tôi đưa cô đến phòng y tế thoa thuốc.” Chị Vu vội nói.
“Không cần, tôi tự đi là được rồi.”
Bạch Thủy Tiên dựa vào đôi tay để làm việc, nước sôi nóng hổi hất vào tay bà, cho dù xử lý kịp lúc thì vẫn sẽ bị phồng lên, ảnh hưởng đến công việc sau này của bà.
Bà lập tức đưa chén đũa cho những người khác: “Chị Quyên, chị giữ hộp cơm giúp em, em đi đến phòng y tế thoa thuốc.”
“Ừ, được rồi, em mau đi đi.”
Thấy bà đi xa rồi, chị Quyên mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua chị Vu, thất biểu cảm trên mặt bà ta có hơi quái dị, cũng không đi theo bà đến phòng y tế, thử hỏi: “Chị Vu, lúc nãy chị mới bị ngã xong, có cần đến phòng y tế lấy ít thuốc không?”
“Tôi chỉ là bị trượt ngã thôi, không bị thương, không có gì nghiêm trọng cả.”
Chị Vu vội vàng nhặt cái chén tráng men dưới đất lên, mặt mày xấu hổ nói: “Tôi đi xem đồng chí Bạch Thủy Tiên như thế nào, xin phép đi trước.”
Bạch Thủy Tiên đến phòng y tế thoa thuốc kịp lúc, nhưng nước sôi bị phỏng có hơi nghiêm trọng, hiện tại đã nổi lên một ít bọt nước, buổi chiều không thể nào đi làm việc được nữa, chỉ đành đi tìm lãnh đạo xin nghỉ.
Các cán bộ lớn tuổi trong viên điều dưỡng biết được tay của bà bị phỏng đều rất thông cảm cho bà, cho bà nghỉ ngơi, mọi người đều bảo bà cứ về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ tay lành lại đến đi làm sau.