Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 331




Cung Linh Lung rời khỏi ký túc xá lập tức đi thẳng ra cửa, lúc đi ngang qua nhà ăn nhỏ, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dĩnh đang đứng trong một góc nói chuyện với một người phụ nữ trung niên nào đó. Người phụ nữ kia còn vừa nói vừa lau nước mắt, hai người trông có vẻ rất thân thiết với nhau.

Cô vốn định ẩn thân đi qua đó nghe len, nhưng cha mẹ nhà họ Mạnh đã từ một bên khác đi đến, mẹ Mạnh gọi cô ả: “Hiểu Dĩnh, mấy người bà dì họ phải đi rồi, chúng ta cũng đi về rồi.”

Bà dì họ?

Cung Linh Lung đoán bà dì họ mà bà ta nói chính là mẹ vợ của Tiết Hải Lâm, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh như băng.

“Con biết rồi, con đến ngay.”

Mạnh Hiểu Dĩnh trả lời, cũng không lập tức đi qua đó, mà lại tranh thủ thời gian nói thêm gì đó với người phụ nữ trung niên bên cạnh.

Cung Linh Lung cách bên đó có hơi xa, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, cũng không có ý định qua bên đó nghe lén, đi thẳng về phía cổng chính.

Khoảng năm phút sau Bạch Thủy Tiên mới từ trong phòng đi ra ngoài, cầm hộp cơm đi đến nhà ăn lấy cơm, lúc này biểu cảm của bà cũng đã khôi phục lại bình thường.

“Thủy Tiên, không phải lúc nãy con gái của em đến sao? Con bé không ăn cơm chung với em à?”

Trên đường đi gặp được đồng nghiệp, Bạch Thủy Tiên cười nhạt nói: “Sáng hôm qua tôi để quên đồ ở nhà, con bé mới tranh thủ thời gian chạy đến đây đưa cho em, công việc trong đơn vị của nó cũng rất bận, còn phải chạy về làm việc, cho nên tôi cũng không gọi con bé đi ăn cơm chung.”

“Con gái của em rất giống em, xinh quá trời.” Đối phương cười khen ngợi.

Bạch Thủy Tiên cười cười, thấy trong tay bà ấy cũng đang bưng hộp cơm, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Chị Quyên, chị chờ tôi một chút, tôi đi múc cơm rồi đến ăn chung với chị. Ngày hôm qua em có mang theo ít sa tế thịt bằm ở trong nhà đến, bận quá còn chưa kịp ăn, chị cũng nếm thử xem thế nào.”

“Được rồi, vậy chị chờ em.” Đối phương trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-331.html.]

Bạch Thủy Tiên múc cơm đi ra ngoài, trên đường đi gặp được hai đồng nghiệp khác, cũng cười mời bọn họ cùng nhau ăn sa tế, nhanh chóng chạy về ký túc xá lấy sa tế đến.

Bốn người ngồi ở đình hóng gió trong khu nghỉ ngơi ăn cơm, mới ăn được một nửa, một người phụ nữ trung niên mặc đồ thường đi đến, trong tay bà ta cũng cầm theo một hộp cơm, mỉm cười nói: “Mọi người ăn cái gì ngon thế?”

“Chị Vu.”

Người đến chính là Vu Nam – kế toán của viện điều dưỡng, bằng tuổi với bọn họ, đôi bên làm chức vụ khác nhau, bình thường đều rất hiếm khi gặp mặt.

Bạch Thủy Tiên thấy bà ta cũng bưng hộp cơm đến, cười nói: “Chị Vu, tôi có mang một ít sa tế thịt vụn từ trong nhà đến, là con gái của tôi làm, mới vừa gọi mọi người đến nếm thử, nếu chị không chê thì cũng có thể đến nếm thử.”

“Trông ngon thật đó, tôi cũng muốn nếm thử.”

Vu Nam ngồi xuống bên cạnh, cầm muỗng múc một ít ăn thử, nếm một miếng rồi nói: “Ngon đấy chứ, rất phù hợp để ăn với cơm.”

“Nếu chị Vu thích thì ăn nhiều chút đi.”

Bạch Thủy Tiên cầm muỗng lại múc cho bà ta một chút, cũng đẩy bình nhỏ về phía những người khác, cười thân thiết hiền hòa: “Mọi người tự múc đi, tôi cũng không mời mọi người nữa.”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không khách sáo với cô đâu.” Đồng chí nữ ngồi ở đối diện cười cười.

Trong số năm người có một người là đàn ông, thuộc bộ phận bảo vệ, ông ấy ăn cơm rất nhanh, đồ ăn trong chén cũng đã gần hết hết, cũng mở miệng nói chuyện: “Chị Vu, tôi nghe nói chị nộp đơn từ chức, sao tự nhiên lại xin nghỉ việc thế?”

Chị Vu nghe được lời này, tay hơi khựng lại, biểu cảm thoáng cứng lại trong chốc lát, khóe môi hơi co giật: “Chồng tôi được điều đến Đông Bắc làm việc, đi ít nhất năm năm, hai người chúng tôi cũng không thể ở riêng hai nơi trong thời gian dài được, tôi phải xử lý công việc này thôi.”

Những người khác đều không biết việc này, một đồng chí nữ đã làm việc lâu năm vội hỏi: “Chị Vu, sao lúc trước tôi không nghe chị nói chuyện này? Sao đột nhiên chồng của chị lại bị điều động công việc thế?”

“Đây là do đơn vị sắp xếp đột xuất, hai hôm trước chồng tôi mới nhận được thông báo.” Nụ cười trên khóe môi chị Vu hơi cứng đờ lại.