Bạch Thủy Tiên quá kích động và đau khổ, nói chuyện cũng không còn trôi chảy nữa: “Tiết Hải Huy, ông ta ở, ở kinh đô, hai ông bà già nhà ông ta, cũng sống chung với ông ta, vợ con đều ở kinh đô. Tiết Hải Huy là con thứ hai ở nhà họ Tiết, Tiết Hải Lâm là con cả, còn có một đứa con thứ ba tên Tiết Hải Bình, một đứa em gái tên Tiết Hải Hồng.”
“Ngoại trừ Tiết Hải Huy ở kinh đô ra, ba anh em khác đều ở thành phố Hán, con trai trưởng của Tiết Hải Lâm được Tiết Hải Huy rất thích, đã đi theo ông ta đến kinh đô phát triển rồi, những người còn lại đều đang làm việc ở nhà máy quốc doanh và các đơn vị cơ quan ở thành phố Hán.”
Trong khoảng thời gian này Bạch Thủy Tiên tận tâm tận lực chăm sóc bà cụ Bành, cũng thông qua bà ta nghe ngóng được không ít chuyện của nhà họ Tiết, cũng hỏi thăm rõ ràng đơn vị làm việc của ba anh em Tiết Hải Lâm.
“Mẹ, mẹ viết tin tức đại khái cho con biết đi, mẹ cứ đi làm như bình thường, đừng làm cái gì hết, chờ con đi điều tra kỹ càng tỉ mỉ trước.”
“Ngoài ra, mẹ đưa tử cám dương cho con.”
Lúc này Bạch Thủy Tiên đã bình tĩnh lại, hai mắt đẫm lệ nhìn cô: “Linh Lung, con điều tra giúp mẹ, chuyện báo thù để mẹ làm, mẹ không muốn tay của con dính phải mạng của bọn họ.”
“Mẹ, ông ngoại bà ngoại và hai người cậu, tổng cộng bốn cái mạng, còn có nửa cuộc đời đau khổ của mẹ, tất cả đều là do Tiết Hải Huy và người đứng phía sau ông ta tạo ra.”
“Nhà chúng ta và nhà họ Tiết có nợ m.á.u tử thù, nợ m.á.u phải trả bằng máu.”
“Con là con gái duy nhất của mẹ, cũng là giọt m.á.u duy nhất của nhà họ Cung, báo thù cho ông bà ngoại và các cậu cũng là trách nhiệm của con.”
“Con biết mẹ muốn cả đời này của con đều sạch sẽ trong sạch, không muốn để lý lịch cuộc đời của con dính máu, nhưng trong cơ thể của con chảy dòng m.á.u của nhà họ Cung, con không thể đứng ở một bên khoanh tay trơ mắt nhìn mẹ báo thù một mình được.”
Bạch Thủy Tiên cũng hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng bà vẫn còn có chút kiếng dè: “Linh Lung, mẹ không muốn để lại khúc mắc cho con.”
“Mẹ, con biết rõ thân phận của kẻ thù lại không tự tay làm bọn họ đền mạng, không thể phát tiết thù hận trong lòng, ngược lại sẽ để lại khúc mắc cả đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-330.html.]
Cung Linh Lung đã trải qua thù hận hồi kiếp trước, tâm lý của cô trở nên lạnh nhạt và mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, không hề thương hại nương tay với kẻ thù, trong lúc báo thù cũng không hề do dự nương tay.
Còn những chuyện tàn nhẫn m.á.u me trong lúc báo thù, có lẽ lúc mới bắt đầu sẽ để lại một chút nỗi ám ảnh trong lòng cô, nhưng mà ngẫm đến hình ảnh người thân c.h.ế.t thảm, những ám ảnh kia sẽ nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Thấy mẹ còn muốn nói thêm gì nữa, Cung Linh Lung đứng lên ngắt ngang lời cô: “Mẹ, mẹ đừng nói mấy lời dư thừa kia nữa, mẹ cứ viết hết những tư liệu mà mẹ đã điều tra được cho con, cũng đưa tử cám dương cho con, con sẽ âm thầm hạ độc vào đồ ăn thức uống của người nhà họ Tiết mà không để lại bất cứ dấu vết gì, tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ điều tra đến chúng ta.”
Thấy thái độ của cô kiên quyết như thế, Bạch Thủy Tiên cũng không nói thêm quá nhiều lời, lấy bình thủy tinh nhỏ mà bà giấu trong người ra.
Cung Linh Lung cất bình thủy tinh đi, hỏi thử: “Mẹ, có phải hôm nay mẹ định bỏ thuốc Tiết Hải Lâm không?”
“Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ vợ bà cụ Bành của ông ta, mẹ đã biết được tin hôm nay ông ta sẽ đến đón bà ta về chúc thọ, cũng đang dự tính tìm cơ hội bỏ thuốc ông ta.” Bạch Thủy Tiên cũng thẳng thắn với cô.
“Mẹ, mẹ cứ tiếp tục đi làm ở viện điều dưỡng như bình thường đi, không cần cố ý đi hỏi thăm tin tức nữa, chuyện còn lại cứ giao cho con.”
Cung Linh Lung nói xong lập tức dẫn bà ra khỏi không gian, nhìn đồng hồ đeo tay, thay đã hơn mười hai giờ, lập tức nói: “Mẹ, mẹ đến nhà ăn ăn cơm đi, con về đơn vị trước đây.”
“Linh Lung, con ăn cơm xong rồi lại đi.” Bạch Thủy Tiên nói xong lập tức đi cầm hộp cơm.”
“Mẹ, con không ăn ở đây đâu, con về nhà ăn của đơn vị ăn là được rồi.
Lúc rời đi, Cung Linh Lung thấy mắt bà vẫn còn hơi đỏ lên, cẩn thận nhắc nhở: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một chút, lại lau nước mắt, điều chỉnh cảm xúc xong lại đi ra ngoài.”
“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên gật đầu.