“Đây là chuyện nông phu và rắn?”
Cung Linh Lung nghe đến đây đã có phỏng đoán.
Bạch Thủy Tiên kéo khóe môi cười chua xót, hơi gật đầu nói tiế: “Nông phu và rắn, dẫn sói vào nhà, cả hai câu chuyện kết hợp với nhau.”
“Ngay từ đầu Tiết Hải Huy đã muốn tính kế cậu cả rồi sao?” Cung Linh Lung nhịn không được âm mưu hóa, suy nghĩ lung tung.
“Cái này thì không phải.”
Bạch Thủy Tiên lắc đầu phủ nhận, tiếp tục nói: “Ngay từ đầu ông ta kết bạn với cậu cả của con cũng còn có chút thật lòng, ngay từ đầu cậu cả của con cũng không nói cho ông ta biết bối cảnh của nhà họ Cung, thậm chí còn không nói cho ông ta biết mình là sinh viên.”
“Mãi đến sau này cậu cả của con tìm cho ông ta một công việc ở kinh đô, ông ta dần dần bị quyền lợi và dục vọng làm mê mắt, sau đó mới bắt đầu nảy sinh ra một ít suy nghĩ không nên có.”
“Bước ngoặt lớn nhất có lẽ là vào lúc mẹ mới trưởng thành, ông ta tỏ tình với mẹ, nhưng lúc đó mẹ lại từ chối ông ta.”
“Mẹ cảm thấy mẹ và ông ta không phải là người cùng một chí hướng, tính cách và mục tiêu của hai người đều khác nhau, mẹ mẹ cũng từng vô tình gặp được cha mẹ và bà con của ông ta, bọn họ đều không phải là người dễ ở chung, suốt ngày đều vắt óc suy nghĩ muốn nịnh bợ trèo cao, cách nói năng và cử chỉ đều thô tục không phóng khoáng, cho nên lúc đó mẹ đã từ chối thẳng, không bao lâu sau đã xem mắt và đính hôn với cha của con.”
“Sau khi mẹ đính hôn, ông ta còn đến tìm mẹ một lần, mở miệng ngậm miệng đều nói mà là dân con buôn khinh thường người khác, còn đứng trước mặt mẹ thề, nói sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bò lên vị trí cao, cao đến mức nhà họ Cung cũng chỉ có thể ngước nhìn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-329.html.]
“Ông ta tự cho mình là đúng, tự nhận định rằng mẹ là loại người kia, mẹ cũng lười đi giải thích với ông ta, ông ta chỉ bạn của anh cả mẹ, có phải bạn của mẹ đâu, cho nên sau đó mẹ cũng không tiếp xúc với ông ta nữa.”
“Sau khi cậu cả của con tốt nghiệp đại học, phân phối công việc ở kinh đô, sau đó lại tiếp xúc vài lần với Tiết Hải Huy, cũng phát hiện ra ông ta đã thay đổi, cho nên sau này cũng dần dần xa cách đối phương.”
“Trong vòng hai năm mẹ kết hôn gả chồng, thỉnh thoảng cũng sẽ về nhà mẹ đẻ nghe ông ngoại bà ngoại của con nói đến chuyện của Tiết Hải Huy. Tuy rằng ông ta không còn thường xuyên đến nhà họ Cung chơi như trước kia, nhưng mà vẫn cứ âm thầm kiếm chuyện với nhà họ Cung, chỉ có điều toàn là mấy chiêu trò âm thầm dơ bẩn chứ không làm ngay trước mặt người khác.”
“Mãi đến ba tháng trước khi nhà họ Cung xảy ra chuyện, Tiết Hải Huy mới lại chính thức đến nhà thăm, tìm một lý do cực kỳ đường hoàng, bắt nhà họ Cung phải nộp ra toàn bộ tài sản của mình, lúc đó trong tay ông ta còn có bản đồ bảo tàng gì đó nữa.”
“Có rất nhiều chuyện sau đó ông bà ngoại của con không nói cho mẹ biết, mãi đến khi mẹ đột nhiên ly hôn quay về nhà mẹ đẻ, bọn họ mới nói cho mẹ biết chuyện này.
“Ông ngoại của con nói với mẹ, nhà họ Cung có bảo tàng thật, bên trong cất giấu toàn bộ tiền bạc mà nhà họ Cung tích lũy hơn một nghìn năm qua. Truyền thừa mà ông ngoại con nhận được chính là thuật cơ quan, cơ quan ở nơi giấu bảo tàng là do chính tay ông ngoại con tự thiết lập, cho dù người ngoài có được bản đồ thì cũng không thể nào mở ra được cửa lối vào nơi giấu bảo tàng.”
“Lúc đó ông ấy cũng đã có dự cảm, cũng xác định Tiết Hải Huy không có bản lĩnh kia, ông ta chỉ là một cây thường bị người ta điều khiển để đối phó với nhà họ Cung mà thôi.”
“Lúc đó ông ngoại của con cũng âm thầm điều tra thân phận của người đứng phía sau, cũng đã tra được một chút manh mối rồi, chẳng qua ông ấy không lường trước được Tiết Hải Huy và người đứng phía sau ông ta lại tàn nhẫn độc ác như thế, bọn họ tính kế không cướp được, vậy mà, vậy mà lại hợp tác với thế lực xã hội đen, nghênh ngang vào nhà, phóng hỏa g.i.ế.c người.”
Bạch Thủy Tiên nghĩ đến hình ảnh lúc trước, mẹ vì muốn cứu ba anh em bọn họ mà c.h.ế.t dưới đao của Tiết Hải Huy, còn có cảnh cả gia đình đều bị nhốt trong biển lửa, cảnh cha quyết tuyệt mở cơ quan trong phòng ra đưa bà rời đi, bà lại hận đến mức toàn thân đều run rẩy, khi nói chuyện cũng đã bật khóc không thành tiếng.
Cho dù bà không nói tỉ càng tỉ mỉ, nhưng trong lòng Cung Linh Lung cũng có thể tưởng tượng ra cảnh mấy người ông ngoại c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, đó nhất định là chuyện cực kỳ đau đớn và tràn ngập hận thù.
Còn chuyện vì sao mẹ của cô có thể sống sót, cô cũng không hỏi, chỉ cố nhịn xuống hận ý ngập trời hỏi: “Mẹ, trong khoảng thời gian mẹ làm việc ở viện điều dưỡng, chắc là mẹ cũng đã hỏi thăm được không ít chuyện của nhà họ Tiết rồi đúng không, mẹ đã điều tra được cái gì?”