“Kinh Thứ, tôi không có cãi nhau với Mạnh Hiểu Dĩnh, lúc trước chỉ là bực bội tranh cãi với nhau vài câu mà thôi, chúng tôi làm lành với nhau rồi, tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bà lại cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.” Từ Vi sốt ruột, nói chuyện cũng nhanh hơn, tiếng nói cũng to hơn lúc trước không ít.
“Cô ngậm miệng lại cho tôi.”
Cao Tuyết Mai đề phòng nhìn ra bên ngoài, tiếng nói như nghiến răng rặn ra: “Cái thứ ngu xuẩn, cô la to như thế, là muốn kéo tôi c.h.ế.t chung với cô đúng không?”
Lúc nãy Từ Vi quá sốt ruột, lúc này vội vàng che miệng lại, trong mắt tràn ngập cầu xin, tiếng nói cũng nhỏ đi: “Kinh Thứ, tôi xin bà, bà lại cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, tôi bảo đảm sẽ không xúc động mù quáng gây chuyện nữa, chờ tôi dưỡng thương xong sẽ lập tức lập công chuộc tội.”
“Cô lấy cái gì để lập công chuộc tội? Cô không thềm phiền cho tôi, tôi cũng đã đội ơn trời đất lắm rồi.”
Cao Tuyết Mai tức giận nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi báo cho cô ta biết một chuyện: “Lúc trước cô không chịu điều tra cẩn thận đã ngu xuẩn đưa ra mệnh lệnh bảo mấy người Bảo Tuyến ra tay, kết quả tối hôm nay bọn họ tổn thất nặng nề, đã c.h.ế.t mất bảy tám anh em, Bảo Tuyền cũng bị đánh tàn phế, còn suýt chết. Hiện tại không chỉ có đồn công an tham dự điều tra mà đến đám người kia cũng đang tra, nếu không phải tôi đưa ra lệnh chùi đích kịp lúc thì ngày nay sang năm chính là ngày giỗ của cô đó.”
Con ngươi của Từ Vi kịch liệt co rút lại, hoảng hốt một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.
“Nếu không phải cô là do ông ta sắp xếp xuống dưới này, ngày hôm nay tôi đã đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t cô rồi.” Biểu cảm hiện tại của Cao Tuyết Mai cực kỳ m.á.u lạnh tàn nhẫn, sự độc ác giấu bên trong xương cốt cũng hoàn toàn tiết lộ ra ngoài.
Từ Vi bị bà ta dọa sợ đến mức run lên, cũng không dám cầu xin nữa, nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào nói: “Kinh Thứ, tôi biết rồi, tôi sẽ quay về phân bộ, ngày mai tôi sẽ lập tức đi làm thủ tục xin nghỉ việc ngay.”
“Hừ.”
Cao Tuyết Mai hừ lạnh, nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, trở lại dáng vẻ như bình thường.
Người gõ cửa đi vào là Cao Phi Yến, cô ta thấy hai mắt Từ Vi đỏ lên giống như vừa mới khóc, đang định hỏi thăm thì Cao Tuyết Mai đã dùng giọng điệu hiền hòa nói: “Đồng chí Từ Vi đang không vui cho lắm, chị vừa mới nói chuyện với cô ấy xong, cô ấy nói dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, cô ấy cũng không thể ở lại nơi này nữa, muốn xin nghỉ việc về nhà, nhưng lại không nỡ rời đi.”
Cao Phi Yến cũng có nghe nói đến chuyện của Từ Vi, khuyên nhủ: “Từ Vi, cô đừng suy nghĩ mấy chuyện khác, hiện tại dưỡng thương mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-305.html.]
Từ Vi nghẹn ngào gật đầu, cong môi nở một nụ cười vô cùng gượng gạo.
“Từ Vi, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng tôi không làm phiền cô nữa.” Cao Tuyết Mai nói xong, đóng nắp cái cà mên thậm chí còn chưa từng mở ra, cùng Cao Phi Yến đi ra ngoài.
Hai người bọn họ vừa đi, Cung Linh Lung cũng đi theo, tiếp tục đi theo phía sau ảnh hậu Cao Tuyết Mai.
Nửa tiếng sau, cô chạy về nhà.
“Linh Lung, em đi đâu đó?”
Lục Tĩnh Xuyên mới vừa về đến nhà, vào nhà không thấy cô ở bên trong, đang định đi ra ngoài tìm cô.
“Anh Tĩnh, có chuyện gấp.”
Cung Linh Lung đóng cửa phòng lại, kéo anh vào phòng ngủ, ghé sát vào lỗ tai cô nhanh chóng nói cho anh nghe những chuyện phát sinh vào tối hôm nay.
Biểu cảm Lục Tĩnh Xuyên cũng lộ ra vẻ sợ hãi: “Cao Tuyết Mai? Kinh Thứ?”
“Đúng vậy, em nghe thấy rất rõ ràng, bảo đảm không có lầm.”
Cung Linh Lung khẳng định “Kinh Thứ” chính là danh hiệu của Cao Tuyết Mai, dù sao thì trong mấy bộ phim gián điệp cũng thường xuất hiện những nhân vật vai chính có danh hiệu, lại tiếp tục nói: “Anh Tĩnh, lúc nãy em theo dõi thấy bà ta đã ra khỏi viện gia thuộc rồi, hiện tại bà ta đang ở trong chợ, tên gian phu kia cũng là người của bà ta, đang ở trong căn nhà trệt số sáu ở phía Đông của chợ. Hiện tại bọn họ đang sắp xếp một ít hành động, nói toàn là mật ngữ, em nghe không hiểu gì hết.”
“Linh Lung, anh biết rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “Linh Lung, nhất định đừng để cho người ngoài biết được em có bản lĩnh đặc biệt này, nếu như tiết lộ ra bên ngoài, nhất định sẽ mang đến tai họa c.h.ế.t người cho em đó.”
“Anh Tĩnh, em tin tưởng anh.”
Một câu “Em tin tưởng anh”, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên dâng lên niềm cảm động khôn kể, bốn chữ này nặng nề như ngàn cân, chẳng khác nào cô đã giao tính mạng của cô cho anh.