Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 303




Cung Linh Lung bận rộn một ngày, chờ đến khi về đến nhà, nóc nhà trong phòng bếp đã dâng lên khói bếp lượn lờ, cô lập tức xách theo túi xách đẩy cửa đi vào nhà: “Anh Tĩnh, em đã về rồi.”

Hôm nay Lục Tĩnh Xuyên lại đến thành phố làm việc, giải quyết xong sự việc đã quay về, còn mua một ít đồ ăn trong thành phố quay về.

Vừa về đến nhà anh đã bắt tay vào chuẩn bị cơm chiều, thấy cô về, lập tức từ trong phòng bếp đi ra: “Linh Lung, hôm nay em chạy ở bên ngoài cả ngày sao?”

Cung Linh Lung cười hỏi: “Sao anh biết được thế?”

“Trưa này anh đến đơn vị của em tìm em, bí thư Nghiêm nói với anh là em đã đi ra ngoài thăm viếng điều tra rồi.”

Trưa nay Lục Tĩnh Xuyên đi qua đó tìm cô, vốn định dẫn cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, kết quả cô lại đi ra ngoài làm việc, cuối cùng anh chỉ trò chuyện với bí thư Nghiêm vài câu rồi đi ăn cơm chung với các chiến hữu.

“Ừ, hôm nay em đi ra ngoài thăm viếng mấy cô nhi viện và viện Quang Vinh với chủ nhiệm Dương, hôm nay đi thăm viếng suốt một ngày, thu hoạch được rất nhiều thứ hữu ích.”

Cung Linh Lung cầm lấy ly nước nóng mà anh rót cho cô nói: “Anh Tĩnh, lúc trước các anh không đụng vào Từ Khánh Sinh, lúc này bộ phận dân chính bắt tay vào điều tra, chứng cứ cắt xén tham ô lương thực cứu tế và vật tư đều chỉ thẳng về phía ông ta, mấy người bí thư Nghiêm muốn nghiêm tra việc này, chắc chắn sẽ đụng đến Từ Khánh Sinh, có ảnh hưởng đến việc điều tra của các anh không?”

“Trưa nay anh đã nói với bí thư Nghiêm rồi, các em cứ việc tiếp tục điều tra, tốt nhất là làm rầm rộ vào, tạo áp lực cho Từ Khánh Sinh, buộc ông ta làm ra hành động gì khác. Chờ đến người che giấu thân phận ở phía sau bị bại lộ, vậy thì cũng không cần giữ ông ta và đám Từ Vi lại nữa.”

Thấy bọn họ đã thương lượng xong, Cung Linh Lung cũng không nói thêm gì nữa: “Được rồi, em sẽ phối hợp với công việc của lãnh đạo.”

Lục Tĩnh Xuyên cười nhìn cô, hôm nay bí thư Nghiêm khen ngợi vợ của anh hết lời, khen cô làm việc rất nhanh nhẹn, cũng khen cô hiểu đạo lý đối nhân xử thế, tạo được mối quan hệ thân thiết với lãnh đạo và các đồng nghiệp, trong vòng một tuần ngắn ngủi đã được toàn bộ lãnh đạo và các đồng nghiệp khen ngợi.

Đồ ăn trong nồi vẫn còn đang hầm, Cung Linh Lung ngửi được mùi thịt, chép miệng nói: “Thơm quá.”

“Thịt kho tàu, chắc chắn sẽ không ngon bằng đồ em nấu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-303.html.]

Lục Tĩnh Xuyên mở nắp nồi ra đảo vài cái, cầm đũa gắp một miếng thịt cho cô ăn trước: “Linh Lung, em nếm thử xem.”

Cung Linh Lung bận rộn một ngày đang đói bụng, buổi trưa chỉ ăn hai cái bánh bao cuộn, hiện tại bụng cũng đang sôi lên ùng ục tạo phản, lập tức mở miệng ăn ngay, vừa nhai vừa nói: “Cũng ngon đó chứ, anh lại hầm thêm chút đi.”

Hai người, hai món ăn, một chén thịt kho tàu và một chén cải trắng.

Cơm nước xong, Lục Tĩnh Xuyên rửa sạch chén đũa, nói với cô: “Linh Lung, tối nay anh phải đi họp, chắc phải đến chín giờ mới về.”

“Anh đi làm việc của anh đi, em cũng phải đi tập luyện, chắc cũng phải đến giờ đó mới về.”

Hai người đều là người bận rộn, ở trong nhà nấu sẵn nước nóng để buổi tối tắm rửa, chờ đến giờ thì cả hai đều vội vàng đi làm việc của mình.

Hai người bọn họ đã luyện điệu múa đôi kia vô cùng hoàn mỹ, có thể lên sân khấu biểu diễn bất cứ lúc nào, hôm nay con trai của Vương Ngọc Miêu là bé Tấn hơi khó chịu, buổi tối bọn họ chỉ luyện tập một tiếng đồng hồ, cô đã bảo cô ấy dẫn con về nhà nghỉ ngơi trước.

Chờ hai mẹ con bọn họ đi về rồi, Cung Linh Lung lại cùng các quân tẩu khác và mấy đứa nhỏ đọc diễn cảm thơ ca, đến khoảng tám giờ rưỡi đã giải tán về nhà sớm.

Cô về nhà tắm rửa xong, thấy Lục Tĩnh Xuyên vẫn còn chưa về, Cung Linh Lung lại ẩn thân đi ra ngoài, muốn đến bệnh viện xem thử coi Từ Vi thảm đến mức nào.

“Ủa? Trễ vậy rồi mà bệnh viện còn cho người ta đến đưa cơm à?”

Mới vừa đi đến khu vực gần bệnh viện, cô đã nhìn thấy Cao Tuyết Mai xách theo cà mên đến bệnh viện, cô lập tức đuổi theo ngay.

Cao Tuyết Mai xách theo đồ ăn đi đến trạm điều dưỡng, dịu dàng lại lễ phép nói: “Đồng chí, Phi Yến có ở đây không?”

“Chị dâu, Phi Yến ở đây, cô ấy vừa mới vào phòng bệnh rồi.” Nhân viên điều dưỡng nói cho bà ta biết.

“Được rồi, cô làm việc đi, tôi ở chỗ này chờ cô ấy.”