Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 293




“Tốt nhất là tôi ăn nói bậy bạ, cô không phải là đồng bọn với tên tội phạm kia.”

Cung Linh Lung bĩu môi, lại từ trên cao nhìn xuống cô ta, đột nhiên cười nhạo nói: “Nghe nói mấy ngày trước đó cô vào thành phố thăm người thân lại không hiểu sao bị bọn buôn người bắt cóc, còn bị đánh thê thảm, nhìn cái dáng vẻ não bị úng nước này của cô, đừng có nói là sau khi trải qua chuyện này cô gặp được các đồng chí công an còn sẽ bảo vệ bọn buôn người kia đó nha?”

“Không có, đồn công an đã dùng toàn lực điều tra bắt giữ bọn buôn người kia rồi.” Từ Vi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ha, lần trước cô ở viện gia thuộc thì thiên vị giúp đỡ cho hai mẹ con ăn cướp kia, hôm nay lại bảo vệ tên lưu manh xấu xa kia, tôi còn tưởng rằng cô bị bắt cóc, trở thành người bị hại rồi vẫn cứ sẽ dùng cái lòng tốt thối nát của mình để bảo vệ bọn buôn người kia chứ.”

Gương mặt Cung Linh Lung đầy vẻ châm biếm, nhìn thấy sắc mặt Từ Vi trở nên vô cùng khó coi, lại âm thầm châm chọc cô ta: “Khi người bị hại, người bị ăn h.i.ế.p là người khác, cô sẽ không phân rõ phải trái đi giúp đỡ cho người xấu, khi người bị hại chính là cô thì đầu óc của cô tỉnh táo ghê nhỉ. Loại người như cô, ai dính phải thì người đó phải nói là xui xẻo đến cùng cực.”

Nói xong, cô lại cho cô ta một ánh mắt chén ghét vô cùng rõ ràng, sau đó đặt m.ô.n.g ngồi xuống vị trí của mình.

Từ Vi tức giận đến cắn răng, gương mặt xinh đẹp quyến rũ biến thành màu gan heo, bàn tay giấu dưới ống tay áo cũng siết chặt thành nắm đấm, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, vậy thì hiện tại Cung Linh Lung đã bị cô ta lăng trì rồi.

Chuyện lúc nãy coi như qua, nhưng mà tiếng bàn tán trên xe lại chưa từng dừng lại.

Từ Vi chính là một trong những vai chính bị mọi người bàn tán, lúc nãy Cung Linh Lung đã nói chuyện cô ta bị bọn buôn người bắt cóc, đây chính là một đề tài vô cùng hấp dẫn, lúc này ánh mắt của các đồng chí phụ nữ ở trên xe khi nhìn về phía cô ta rõ ràng mang theo chút thâm ý.

“Nhìn cái gì mà nhìn.”

Từ Vi đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, trong lòng tức giận đến mức muốn nôn ra máu.

Lúc đó cô ta bị đội điều tra đánh bị thương rất nặng, nếu không tìm được một lý do thích hợp thì chắc chắn sẽ bị người nghi ngờ, mà chuyện bị bọn buôn người bắt cóc đánh đ.ấ.m bị thương nặng chính là lý do phù hợp nhất.

Cô ta chỉ lo tìm lý do để bao biện cho vết thương của mình, lúc đó hoàn toàn không hề để ý đến thanh danh của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-293.html.]

Nghe được mấy lời xì xào bàn tán của những người phụ nữ trên xe, lại nghĩ đến chuyện có lẽ các thanh viên trong đoàn văn công và các quân tẩu cũng đều cho rằng cô đã bị trói đi mất đi trong sạch, cô ta lập tức giận đến mức đau dạ dày, trạng thái cực kỳ tệ.

Thấy cô ta sắp nổi điên, tâm trạng Cung Linh Lung sung sướng hơn rất nhiều, khóe môi hơi cong lên, còn cầm một quả quýt trong ba lô ra ăn.

Ừ, ngon thật.

Ngọt đến tận trong lòng.

Xe dừng lại trước cửa viện gia thuộc, Cung Linh Lung là người đầu tiên xách rổ chạy xuống xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Cô về nhà cất đồ, sau đó lập tức ẩn thân chạy trở về.

Từ Vi và tên đồng bọn kia là người xuống xe cuối cùng, chờ những hành khách khác đều đi rồi, hai người bọn họ mới chậm rãi xuống xe, sau đó tìm một vị trí khá vắng vẻ nói nhỏ với nhau.

Hai người bọn họ vừa mới đứng lại, Cung Linh Lung cũng đã chạy đến, vừa lúc nghe được Từ Vi hạ giọng tàn nhẫn đưa ra mệnh lệnh: “Ngô Bằng, mau g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.”

“Đội trưởng Từ, cô bình tĩnh trước đi.”

Ngô Bằng ở bên cạnh khuyên nhủ, cẩn thận nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cung Linh Lung chỉ là một quân tẩu bình thường, chúng ta có thể xử lý cô ta bất cứ lúc nào. Khoảng thời gian gần đây quá rối loạn, lương thực xảy ra chuyện, lại có vài anh em bị bắt, lúc này chúng ta nên yên lặng thì tốt hơn, nếu làm quá nhiều thứ sẽ bị theo dõi.”

Gã khuyên nhủ, Từ Vi cũng nghe lọt tai nhưng vẫn cứ quyết tâm, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn vô tình nói: “Cô ta không phải là quân tẩu bình thường, cô ta là vợ của Lục Tĩnh Xuyên.”

“Cái gì?”

Vừa nghe đến tên của Lục Tĩnh Xuyên, con ngươi Ngô Bằng con rụt lại, mặt đầy vẻ độc ác nói: “Đội trưởng Từ, tôi biết rồi.”

“Cô ta là uy h.i.ế.p của Lục Tĩnh Xuyên.”