“Con mụ điên khốn nạn này, mày dám đánh tao à.”
Cung Linh Lung tát hai cái rất mạnh, đánh mạnh đến mức đầu óc của tên anh họ giả kia kêu lên ong ong, nhưng mà anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng nhảy cẫng lên, lộ ra vẻ mặt hung ác tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Tôi đánh cái thứ lưu manh như anh đó.”
Cung Linh Lung duỗi chân dài, đá mạnh vào đầu gối của anh ta.
“Shh!”
Thật ra anh họ giả phản ứng rất nhanh, nhưng tốc độ của Cung Linh Lung lại càng nhanh hơn, anh ta chưa kịp tránh đi, xương bánh chè đã bị đạp trúng, đau đến mức ngã ngửa xuống lối đi nhỏ hẹp hòi.
Anh ta còn chưa kịp mở miệng nói gì, vô ảnh cước của Cung Linh Lung lại đến, cô đá điên cuồng vào anh ta: “Người đàng hoàng không chịu làm, lại cứ thích làm lưu manh, tôi đá c.h.ế.t cái thứ vô sỉ buồn nôn nhà anh.”
“A… A…”
Anh họ giả bị đá đến kêu la ầm ĩ, đau đến mức mặt mày vặn vẹo dữ tợn.
Lúc này xe cũng đã chạy qua khúc cong, anh Vương đạp phanh dừng xe lại, đậu xe ở ven đường, nhanh tay lẹ chân chạy đến: “Em dâu.”
“Anh Vương, đây là đồ lưu mạnh, anh ta vừa mới lên xe đã không thành thật. Lúc nãy còn tranh thủ lúc xe quẹo cua sờ mó em, chúng ta lập tức đưa tên này đến đồn công an đi.”
Cung Linh Lung âm thầm liếc mắt nhìn Từ Vi và tên đồng bọn kia, thấy hai người bọn họ đều nhíu chặt mày, tên đồng bọn kia còn muốn đi lên kéo tên anh họ giả đứng lên, lập tức lớn tiếng nói: “Tên lưu manh này vừa nhìn là biết ngay không phải người tốt lành gì, mỏ chuột tai khỉ trông y chang như lưu manh, vừa mới lên xe đã táy máy tay chân, không phải lưu manh thì cũng là ăn trộm, bây giờ chúng ta bắt tên này lên đồn công an, để đồng chí công an điều tra rõ ràng đi.”
“Tôi không có, cô đừng có ăn nói bậy bạ.”
Anh họ giả vừa mới bị đạp rất nhiều lần, hiện tại đều đau đến mức nhe răng trợn mắt, đến cả sức đứng dậy cũng không có, tức giận trừng mắt nhìn cô nói: “Con mụ điên khốn nạn, đừng có mà vu oan cho người khác.”
“Tôi vu oan cho anh hả?”
Cung Linh Lung nghe thế cười nhạo, từ trên cao nhìn xuống khinh bỉ anh ta: “Thanh danh của đồng chí nữ còn quan trọng hơn cả mạng, anh cảm thấy tôi sẽ dùng thanh danh của mình để vu oan cho một người tôi chẳng quan biết à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-291.html.]
“Đồng chí Cung, có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Lúc nãy xe quẹo cua sẽ rất khó ngồi vững, cơ thể nghiêng ngã cũng bình thường mà, chắc là cô nghĩ nhiều quá rồi.” Từ Vi mở miệng nói.
Thấy cô ta nhảy ra ngoài, Cung Linh Lung đảo mắt nhìn về phía cô ta nói: “Hiểu lầm đúng không, được rồi, cô lại đây phán đoán xem chuyện này có phải hiểu lầm hay không?”
Từ Vi sửng sốt, không hiểu cô có ý gì.
Cung Linh Lung cũng không giải thích nhiều thêm, tiến lên dùng sức trâu túm anh họ giả lên, đẩy anh ta đến vị trí bên cạnh chỗ Từ Vi đang ngồi, sau đó lại xô người anh ta dựa vào người Từ Vi.
Nói ra thì cũng quá trùng hợp, đầu của anh họ giả vừa lúc đụng trúng bộ n.g.ự.c mềm mại của Từ Vi.
“Cô làm gì đó, anh tránh ra.”
Mặt Từ Vi đen như mực, cuống quýt đẩy anh ta ra, nhảy cẫng lên.
Anh họ giả cũng hiếm khi lộ ra chút xấu hổ, khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Từ Vi, da mặt run lên, lập tức xoay người định đánh Cung Linh Lung: “Cái thứ đàn bà đê tiện, tao đánh chết…”
“Đánh c.h.ế.t ai hả?”
Anh Vương nhanh chóng đứng ra cản lại, duỗi tay đè lấy tay của anh ta.
Anh họ giả cũng có chút bản lĩnh, lại bắt đầu đánh nhau với anh ấy trong không gian hẹp hòi như thế, các hành khách khác thấy thế đều sợ hãi rút lui ra phía sau không dám nhúc nhích tí nào.
Cung Linh Lung sợ người vô tội sẽ bị vạ lây, trong lúc bọn họ đánh nhau đã mở cửa xe ra, lúc tên anh họ giả kia nhào về phía anh Vương, cô lập tức đạp thẳng vào eo của anh ta, đá ăn ta lăn lông lốc từ trong cửa xe ra bên ngoài.
“A!”
Nửa người trên của anh họ giả tiếp đất trước, đầu bả vai rơi xuống đất đầu tiên, ngã đau đến mức trợn trắng mắt hô đau.
“Anh Vương, anh có dây thừng không? Tôi cảm thấy tên lưu manh này giỏi võ thật đó, nói không chừng không phải tên ăn trộm lưu manh bình thường đâu, nói không chừng là kẻ tái phạm đã có tiền án rồi, chúng ta trói anh ta lại đưa đến đồn công an đi.”
Thấy Cung Linh Lung còn la hét nói muốn đưa người đến đồn công an, Từ Vi và đồng bọn đều luống cuống, vội vàng nháy mắt ra hiệu với anh họ giả, ý bảo anh ta mau chạy đi.