“Cốc cốc cốc!”
7:55, Cung Linh Lung đến văn phòng sớm hơn năm phút.
Lãnh đạo nữ kia cũng vừa mới đến văn phòng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc: “Mời vào, cô điền vào hồ sơ nhận việc đi.”
“Vâng.”
Cung Linh Lung lập tức lấy bút máy từ trong túi ra, đi nhanh qua đó, nhanh chóng điền xong hồ sơ nhận việc.
Lãnh đạo nữ nhìn nội dung, xác nhận không có vấn đề gì, lại cất hồ sơ nhận việc của cô vào trong ngăn kéo, mở miệng nói: “Tôi họ Dương, tên đầy đủ là Dương Mạn Vinh, là chủ nhiệm của bộ phận dân chính, chủ yếu quản lý bộ phận dân chính và khu cứu trợ, từ nay về sau, cô sẽ là trợ lý của tôi.”
“Vâng, chủ nhiệm Dương.”
Biểu hiện của Cung Linh Lung vô cùng bình tĩnh, không hề có chút hồi hộp, càng không có vẻ hưng phấn kích động vào ngày đầu tiên đi làm, vẻ mặt bình tĩnh chờ sắp xếp công việc.
Dương Mạn Vinh nhìn cô một cái thật sâu, lại nói: “Tôi có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc và rất cao đối với công việc, tôi hi vọng trợ lý của tôi cũng sẽ làm việc nghiêm túc cẩn thận lại có hiệu suất cao, trong lúc đăng ký hồ sơ tài liệu không xuất hiện bất cứ sai sót gì, chấp hành với hiệu suất cao việc quyên tặng cứu trợ cho bên ngoài, còn phải dùng quyền lực trong tay mình để hoàn thành sứ mệnh công việc tối ưu nhất.”
“Chủ nhiệm Dương, tôi sẽ cố gắng, chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.”
Cung Linh Lung vô cùng nhiệt tình với công việc này, mặc kệ sau này cô sẽ phát triển theo chiều hướng nào thì hiện tại cô cũng sẽ nắm chắc lấy cơ hội này, thứ nhất là vì không muốn làm phụ lòng tin của lãnh đạo, thứ hai là muốn tranh thủ cơ hội này để ổn định truyền của nhà họ Cung.”
Chủ nhiệm Dương gật đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ vào bàn làm việc ở đối diện: “Đây là bàn làm việc của cô, cô dọn dẹp trước đi, năm phút sau đi theo tôi đến kho hàng kiểm kê vật tư.”
“Vâng.”
Đồ trong kho hàng vừa lộn xộn lại rất nhiều, hiện tại đã có các đồng chí khác bận rộn ở nơi này, chủ nhiệm Dương dẫn cô đi qua đó giới thiệu đơn giản với mọi người, sau đó lại phân công nhiệm vụ cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-289.html.]
Cung Linh Lung làm việc cũng chú trọng hiệu suất, vừa cầm hồ sơ ghi chép, vừa chỉnh sửa lại những thứ trong khi hàng, các loại vật phẩm đều được phân loại, sắp xếp gọn gàng, lớn đến những túi lương thực đầy ắp, nhỏ đến cây kim thêu ống đồng, cô đều phân loại sắp xếp đến ngay ngắn.
Chỉ trong vòng một ngày, khi hàng vốn dĩ lộn xộn bừa bộn đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, trước khi tan ca, chủ nhiệm Dương chạy đến kiểm tra, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Chờ Cung Linh Lung tan ca chuẩn bị đi về, bà ấy mới khen ngợi nói: “Công làm việc rất tốt, tám giờ rưỡi ngày mai cùng tôi đi họp, mang theo sổ ghi chú, trong cuộc họp quan sát và ghi chép nhiều vào, có việc gì không hiểu thì sau đó có thể hỏi lại tôi.”
“Vâng.”
Mới vừa đi làm đã có thể đi họp chung với lãnh đạo, Cung Linh Lung biết mình cũng đã được đề bạt đặc biệt, trước khi rời đi còn cười phất tay nói: “Chủ nhiệm Dương, tôi đi về trước, ngày mai gặp lại.”
“Ừ, cô đi trước đi.” Chủ nhiệm Dương biết cô còn phải đi bắt xe buýt quay về bộ đội.
Cung Linh Lung phải đi bắt xe buýt, nhưng mà vẫn còn hai mươi phút, cô nhín chút thời gian rảnh chạy đi tìm hai anh em nhà họ Diêu.
Hai anh em nhà họ Diêu vừa mới làm việc xong về nhà, nhìn thấy cô đều rất vui vẻ: “Em gái, cuối cùng chúng tôi cũng trông được cô đến rồi.”
“Lần trước các anh nói muốn lương thực, trong khoảng thời gian này tôi chạy rất nhiều nơi thu mua lương thực, còn thu một ít trái cây, lương thực khoảng ba nghìn cân, trái cây cũng có phẩm chất tương tự lần trước, tổng cộng cũng có bảy tám trăm cân.”
Hai anh em nhà họ Diêu nghe thế vô cùng vui sướng, ánh mắt Diêu Lão Đại sáng rực lên: “Em gái, hàng đã đến chưa?”
“Ngày mai đã đến, hai anh có lấy hết không?” Cung Linh Lung hỏi anh ấy.
“Lấy hết.”
Hai anh em đồng thành nói, vô cùng kích động nói: “Chúng tôi mua hết.”
“Được rồi, trưa mai chúng ta hẹn nhau ở cửa công viên Đông Giang, tôi sẽ nói địa chỉ cất hàng cho các anh. Khoảng thời gian này tôi rất bận, các anh cứ cầm hàng đi bán trước, chờ vài hôm nữa tôi lại đến tìm các anh tính tiền.”