“Cái gì?”
Lúc bọn họ nói chuyện thì mấy người Liêu Thu Hoa cũng đến, vừa nghe thấy việc này, cô ấy là người có phản ứng lớn nhất: “Trần Nhị Yến lấy hết toàn bộ tiền lương và tiền trợ cấp của anh ấy?”
“Không phải nói lấy, là bà già không biết xấu hổ kia lấy, gửi hết về nhà nuôi con trai và chồng của bà ta.”
Liêu Thu Hoa nhíu mày nói: “Trần Nhị Yến có biết hay không?”
“Nó đương nhiên là biết rồi, trong đầu nó chỉ có nhà mẹ đẻ thôi, lúc nó mang thai Cương Tử thì đã liên tục mang đồ về cho nhà mẹ đẻ rồi.”
“Lúc đó hai vợ chồng già chúng tôi nghĩ An Bân không có ở nhà, trong nhà có nhiều sức lao động, mỗi tháng An Bân lại gửi tiền trợ cấp về, người trong nhà lại chăm chỉ một chút, xuống đất kiếm cơm cũng đủ để nuôi sống cả gia đình rồi, nó muốn lấy một ít về nhà báo hiếu cho cha mẹ, vợ chồng tôi cũng không nói thêm cái gì.”
Thấy bà ấy nhắc đến Trần Nhị Yến là lại lộ ra vẻ mặt khó coi, Bạch Thủy Tiên hỏi: “Chị, vậy chị có lấy tiền về được không?”
“Đúng đó, có lấy về được không dì?”
Liêu Thu Hoa biết rất rõ tiền lương và tiền trợ cấp của chồng, chức vị của Viên An Bân thấp hơn chồng cô ấy một bậc, mỗi tháng cũng chỉ ít hơn hai ba đồng tiền mà thôi, ngoài ra mỗi tháng đi làm nhiệm vụ, tiền thưởng cũng chênh lệch không quá nhiều, hai ba năm qua đi cũng là một số tiền rất lớn.
“Hai cha con nhà họ Trần ham ăn biếng làm, cả ngày chỉ biết uống rượu ăn chơi, tiền đã bị bọn họ xài hết không ít, cuối cùng chỉ lấy về hơn chín trăm đồng.”
Mẹ Viên nghĩ đến chuyện con trai đổ m.á.u kiếm được lại bị mấy người kia ăn uống tiêu xài gần hết, mỗi lần nghĩ là bà ấy lại tức giận đến khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-272.html.]
Nhưng mà nghĩ đến cháu nội, bà ấy lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nể tình nó sinh cho An Bân một đứa con, mấy thứ khác chúng tôi đều không so đo với nó nữa, chỉ lấy lại số tiền kia rồi cắt đứt toàn bộ quan hệ, sau này không cho phép nó đến thăm Cương Tử nữa.”
“Trần Nhị Yến là một đứa ngu xuẩn không biết điều, mẹ nhà người ta có miếng ăn, thà là mình chịu đói cũng sẽ nhường cho con ăn trước. Cô ta thì ngược lại, cho mình với mẹ ăn trước, đến cả đồ ăn trong miệng của con cũng phải cướp đi, bà mẹ như thế có còn không bằng không có.”
Liêu Thu Hoa nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện rất tự do, cô ấy cực kỳ ngứa mắt khó chịu Trần Nhị Yến.
Mẹ Viên nghĩ đến con trai và cháu trai chịu khổ, cực kỳ tự trách: “Là do hai vợ chồng tôi bị ù, lúc đó là do bà con họ hàng xa nhà tôi đến giới thiệu làm mai, lúc đó chúng tôi nghĩ cũng là họ hàng có ý tốt cho nên không hỏi thăm quá nhiều, nào ngờ lại đụng trúng một gia đình như thế.”
Thật ra những chuyện hôn nhân như thế này trong thôn cũng có rất nhiều, có rất nhiều đôi bên nam nữ chưa từng gặp mặt nhau, đều là do cha mẹ người lớn đôi bên lén bàn bạc, mãi đến lúc kết hôn nhà trai nhà gái mới có thể gặp mặt.
Nhất là những người tham gia quân ngũ, quanh năm suốt tháng có rất ít ngày nghỉ, có rất nhiều người đều là tranh thủ lúc nghỉ phép vội vàng đi xem mắt kết hôn.
Cung Linh Lung cũng không mở miệng nói tiếp, lúc này cô đang suy nghĩ đến cuộc hôn nhân của cô và Lục Tĩnh Xuyên, bọn họ cũng coi như là xem mắt rồi kết hôn chớp nhoáng, may mà bọn họ đều là vừa ý lẫn nhau, tính cách tính tình đều rất hợp ý nhau, may mắn hơn Viên An Bân rất nhiều.
Ngồi trò chuyện một lúc, mọi người đang định giải tán đi nấu cơm, phó đoàn trưởng Lý của đoàn văn công đi đến, vừa đến đã hỏi ngay: “Các đồng chí quân tẩu, sáng nay trong số các cô có ai ngồi xe buýt công cộng lên thành phố không?”
Cung Linh Lung giơ tay nói: “Phó đoàn trưởng Lý, tôi đi.”
“Đồng chí Cung, tôi có thể hỏi thăm cô một chút không?” Phó đoàn trưởng Lý vội vàng nói.
Cung Linh Lung đoán có lẽ anh ta muốn hỏi thăm Từ Vi, đứng dậy đi theo anh: “Phó đoàn trưởng Lý, anh cứ hỏi đi.”