“Đừng có đùa, đang nói chuyện nghiêm túc đây.”
Tưởng Á Bình rất nhức đầu, không có tâm trạng nói đùa với bọn họ, thấy không có ai mở miệng nói chuyện nữa, ánh mắt nhìn về phía Cung Linh Lung: “Linh Lung, em là học sinh cấp ba, là phần tử trí thức cao cấp duy nhất trong viện gia thuộc chúng ta, em nhất định phải lên sân khấu biểu diễn, ngoài ra em còn phải lên kế hoạch hoạt động lần này cho bọn chị nữa.”
Cung Linh Lung đồng ý vô cùng dứt khoát: “Được rồi, vậy em sẽ lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.”
Cô suy nghĩ một chút lại hỏi bọn họ: “Bắt buộc toàn bộ người nhà đều phải lên sân khấu biểu diễn hay là chỉ cần chọn vài người tham gia là được rồi?”
Nghe cô hỏi vấn đề này, Tưởng Á Bình lộ ra vẻ mặt nhăn nhó như trái khổ qua, chỉ vào mấy người nhà ngồi xung quanh nói: “Em cứ nhìn mấy người bọn chị đi, mỗi người đều rất lớn giọng, nhưng chẳng có ai biết ca hát cả, làm việc cũng rất chăm chỉ nhanh nhẹn nhưng lại không biết nhảy múa lắc eo, em muốn chọn cũng chọn không ra người nào.”
“Nếu không thể chọn được ai, vậy mọi người cùng nhau lên sân khấu luôn đi.” Cung Linh Lung trực tiếp lên kế hoạch cho bọn họ.
“Hả? Tất cả mọi người cùng nhau lên sân khấu biểu diễn?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Chị dâu thuộc đoàn số hai đã lên tiếng nói chuyện lúc nãy lắc đầu như trống bỏi: “Chị không đi đâu, dưới sân khấu có đến mấy ngàn người đó, còn có lãnh đạo nữa, chị vừa lên đó là chân mềm nhũn rồi, đừng nói là ca hát nhảy múa, bảo chị nói chuyện chị nói cũng không trôi chảy nữa.”
“Chị cũng thế, chị không đi đâu.”
“Chị cũng không tham gia, chị ngồi ở dưới vỗ tay cổ vũ cho mọi người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-255.html.]
Không chỉ một mình chị ấy rút lui có trật tự mà những người khác đều không muốn lên sân khấu biểu diễn, càng có nhiều người là không dám lên.
“Nếu các chị không đi, chỉ có mình em và chị Ngọc Miêu, cho dù mỗi người bọn họ nhảy một điệu thì cũng không đủ ba tiết mục mà.” Cung Linh Lung cười nhắc nhở bọn họ.
“Hai đứa em nhảy đơn, xong lại thêm một tiết mục nhảy đôi, vậy là đủ ba cái rồi.” Liêu Thu Hoa đã tính toán sẵn cho bọn họ rồi.
“Đúng vậy, vậy là ba tiết mục, vừa đủ luôn.”
Lời đề nghị của cô ấy đều được mọi người ủng hộ.
Cung Linh Lung và Vương Ngọc Miêu bất đắc dĩ bật cười, các chị dâu đã tính toán xong hết rồi à, nói tóm lại thì bọn họ sẽ không lên sân khấu biểu diễn.
Cung Linh Lung vẫn khá có kiên nhẫn giải thích việc này cho mấy người bọn họ nghe: “Các chị dâu, lần này đoàn văn công đột nhiên đề nghị như thế, rõ ràng là muốn nhìn viện gia thuộc của chúng ta mất mặt, hiện tại chúng ta đã trả đòn, bắt bọn họ xuống ruộng làm việc, chúng ta đã xem xong trò hề của bọn họ rồi, nếu như các chị không tham dự buổi biểu diễn văn nghệ, vậy chẳng phải tự dâng cơ hội cho bọn họ cười nhạo mình sao?”
“Vợ phó đoàn trưởng Lục à, nhưng bọn chị không biết biểu diễn, lên sân khấu làm bừa sẽ lại càng mất mặt hơn.” Một chị dâu khác tiếp lời cô.
“Bây giờ vẫn còn chưa bắt đầu mà, sao các chị lại biết mình không được chứ?” Cung Linh Lung hỏi lại.
“Bọn chị có mấy cân mấy lượng, bọn chị biết rất rõ, đừng nói là ca hát nhảy múa, đến cả ngâm nga một làn điệu cũng có khả năng sẽ lạc tông, tiếng phổ thông cũng không phát âm chuẩn, mở miệng nói chuyện toàn là mùi vị quê mùa, bọn chị thật sự không phù hợp để làm chuyện này.” Các chị dâu đều khá tự hiểu lấy mình.
Thấy bọn họ đều không muốn lên sân khấu biểu diễn, Vương Ngọc Miêu dùng lời nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Các chị dâu, em và Linh Lung nhiều nhất chỉ có thể biểu diễn hai tiết mục, biểu diễn ba tiết mục sẽ không ổn cho lắm, các chị nhất định phải biểu diễn một tiết mục mới được.”
“Nhưng bọn chị thật sự không biết ca hát nhảy múa, em bảo bọn chị làm cái này chẳng khác nào bắt bọn chị đi chết.” Liêu Thu Hoa kêu la oai oái.