Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 227




Hai vị lãnh đạo đều thay đổi sắc mặt, tư lệnh Chu lập tức ra lệnh: “Phó đoàn trưởng Lục, cậu lập tức dẫn người đích thân đi bắt giữ, nhớ giữ bí mật, đừng để người ngoài phát hiện ra.”

“Vâng.”

Lục Tĩnh Xuyên đã có phỏng đoán, nói với Cung Linh Lung: “Linh Lung, em dẫn đường cho anh, em cứ đến chỗ đốn củi hôm trước chờ anh trước, anh lập tức dẫn người đến ngay.”

Có cô dẫn đường, bọn họ nhanh chóng đi đến bên ngoài sơn cốc, Lục Tĩnh Xuyên dùng tay làm ra mấy tư thế độc đáo, tiểu đội tinh anh mà anh dẫn đến lập tức phân tán, vây kín bọc đánh.

“Linh Lung, em trốn ở chỗ này đừng nhúc nhích, chờ anh đi ra.”

Lục Tĩnh Xuyên dặn dò cô, cơ thể giống như một con báo, trong chớp mắt đã chui vào trong núi rừng, không bao lâu sau đã không tìm thấy bóng dáng.

Nhìn thấy bóng dáng thoăn thoắt của anh, con ngươi của Cung Linh Lung hơi co rụt lại, khẽ nỉ non: “Chẳng trách bọn họ phải đánh dấu đỏ bên cạnh tên của anh TĨnh, xem ra anh ấy có thân phân đặc biệt, cũng không phải là quân nhân bình thường.”

Không bao lâu sau, tiếng s.ú.n.g vang lên, nhưng chỉ vang lên hai phát, hành động bắt giữ trong sơn cốc đã lập tức kết thúc.

Bốn người đều bị trói áp giải ra bên ngoài, trong đó có một người đứng gác chân bị trúng đạn, hiện tại còn đang đổ máu, bốn người đều bị nhét vải vào miệng.

Tất cả mọi thứ trong nhà gỗ đều bị lục soát mang đi, những hồ sơ văn kiện quan trọng đều nằm trong tay Lục Tĩnh Xuyên, Cung Linh Lung thấy bọn họ đã giải quyết xong rồi, lập tức xuất hiện, đi theo tiểu đội của bọn họ quay về theo đường cũ.

Lục Tĩnh Xuyên bảo bọn họ áp giải bốn tên lính đặc vụ gián điệp này đi trước, anh thì đưa cô đến một nơi gần viện gia thuộc rồi mới nói: “Linh Lung, trưa nay anh phải thẩm vấn bọn họ, không về nhà ăn cơm, em nhớ báo lại với mẹ.”

“Được rồi, anh đi làm việc đi”

Cung Linh Lung cũng không làm chậm trễ thời gian của anh, duỗi tay đẩy anh đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-227.html.]

Lục Tĩnh Xuyên cười liếc nhìn cô, ánh mắt sâu kín nhìn thoáng qua cổ của cô, ghé sát vào lỗ tai cô nói nhỏ: “Vợ à, em đi ra ngoài nhớ đeo khăn quàng cổ.”

Cung Linh Lung hơi sửng sốt, chờ cô phản ứng lại thì Lục Tĩnh Xuyên đã đi xa, cô lập tức kéo cổ áo lên, nhe răng trợn mắt một lúc với bóng dáng của anh.

Chờ đến khi cô về đến nhà, Bạch Thủy Tiên cũng đã nấu cơm xong, bước đến gần hỏi nhỏ: “Đã bắt được mấy người kia chưa?”

“Đã bắt được rồi, đang dẫn đi thẩm vấn.”

Bạch Thủy Tiên gật đầu, lập tức bưng đồ ăn lên bàn, nói với cô: “Linh Lung, sau này con vào núi hay đi ra ngoài thì nhớ phải chú ý an toàn cẩn thận đó, phải luôn luôn đề phòng, ở gần bộ đội cũng chưa chắc là sẽ an toàn.”

Trải qua chuyện ngày hôm nay, Cung Linh Lung đã vô cùng xác định gián điệp đã thẩm thấu vào rất sâu, đến cả trong bộ đội cũng đã bị cài người vào, có lẽ những đơn vị khác ở bên ngoài sẽ càng nhiều người hơn, nói không chừng xung quanh viện gia thuộc đều có người theo dõi sát sao, sau này cô có đi ra đi vào không gian thì lại phải càng cẩn thận hơn mới được, khi tiếp xúc, nói chuyện với người khác cũng phải càng thêm chú ý nữa.

Hai mẹ con bọn họ đều là người thông minh, cũng không hề nhắc đến chuyện phát sinh vào buổi sáng, người khác có hỏi thì cũng chỉ nói là ra sau núi tìm rau dại.

Cơm nước xong, hai mẹ con ở trong không gian nấu cơm heo, lại đào ra một cái ao cá, sau đó cùng nhau đi đến bờ sông đặt lồng bắt cá.

Người mới câu đúng là có chút ưu đãi đặc biệt, Cung Linh Lung ngồi ở bờ sông hai tiếng đồng hồ, câu được mười con cá, cá lớn cá nhỏ đều có đủ, ngoại trừ cá trích, mấy con cá khác cô đều bỏ vào trong không gian nuôi.

Đợi đến khi hai mẹ con bọn họ xách theo thùng gỗ quay về thì Vu Hỉ Mai ở nhà kế bên đang lấy quần áo vào, nói với hai người bọn họ: “Linh Lung, chiều nay đoàn văn công lại đưa ra thông báo trừng phạt, cũng không biết Từ Vi lại cãi nhau gì đó với đồng nghiệp, bị phạt phải bồi thường cho đối phương hai mươi đồng, thời gian giáo dục tư tưởng bị kéo dài đến nửa tháng.”

“Có phải bình thường lúc ở đoàn văn công, hai người bọn họ kiêu ngạo lắm đúng không?”

Lúc hỏi thăm Cung Linh Lung còn hỏi luôn cả Mạnh Hiểu Dĩnh, cô cũng nhận ra hai người thân đến mức cùng nhau mặc chung một cái quần, có lẽ hai người bọn họ đều có một chút chỗ dựa.

“Bình thường Mạnh Hiểu Dĩnh biểu hiện còn tạm được, được lãnh đạo đánh giá khá cao, mấy người trong đoàn văn công đều rất nịnh nọt cô ta, nhưng mà nhìn thái độ làm người ứng xử của cô ta ngày hôm qua, có lẽ cô ta biểu hiện tốt như thế cũng chỉ là giả vờ mà thôi.”