Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 214






Tiếng la của hai mẹ con bọn họ rất bén nhọn chói tay, kêu đến mức lỗ tai Mạnh Hiểu Dĩnh ong ong cảm thấy vô cùng bực bội, một ngọn lửa không tên xông thẳng lên đầu, mọi lý trí đều bị thiêu đốt sạch sẽ, cô ả trút hết mọi lửa giận lên người Cung Linh Lung: “Cô không thể cho bọn họ một chút ớt bằm gì đó rồi đuổi bọn họ đi à? Chứ là mấy thứ rẻ mạt mà cũng tiếc không cho, sao cô lại keo kiệt như thế hả?”

Cung Linh Lung tự nhiên khi không bị quát mặt mày cũng tối sầm xuống, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía cô ta: “Cô lại quát tôi thêm một lần nữa coi.”

Ánh mắt của cô rất lạnh, bị cô nhìn chằm chằm vào giống như bị ma quỷ nhìn thẳng, Mạnh Hiểu Dĩnh sợ đến mức cơ thể run lên, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo trở lại.

Cô ả hơi lùi ra sau nửa bước, nhưng lại nghĩ không thể bị tên quê mùa này hù dọa được, cố gắng giả vờ bình tĩnh, cứng đầu cứng cổ nói: “Người ta cũng một đống tuổi rồi, đến tìm cô đòi một vài thứ, cô cho bà ta không phải là xong chuyện rồi sao. Nếu lúc trước cô cho thì bà ta cũng đã không làm ầm lên, cũng sẽ không lừa dối chúng tôi, mọi việc cũng sẽ không phát triển đến tình trạng này.”

“Cho nên, theo ý của cô, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi đúng không?”

Cung Linh Lung coi như đã hiểu, cô ả này rõ ràng là một người ích kỷ, đầu óc lại có vấn đề, tóm lại cô ả không sai, đều là người khác sai.

Mạnh Hiểu Dĩnh cũng rất muốn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Cung Linh Lung, nhất là khi nhìn thấy gương mặt của cô còn đẹp hơn cả mình, cơn ghen tị trong lòng dần lan tràn ra ngoài giống như cỏ dại, nhưng mà nhìn thấy Chu Lan Cầm đứng sau lưng cô, cô ả lại không dám nói ra những lời trong lòng mình.

Chú họ của Mạnh Hiểu Dĩnh làm việc ở bộ đội, đã từng nghe nói đến Lục Tĩnh Xuyên có xuất thân kinh đô, cha mẹ đều là cán bộ công chức, gia thế lớn mạnh hơn nhà họ Mạnh rất nhiều, cho nên cô ả cũng không dám lỗ mãng.

Thấy cô ả không nói gì, Cung Linh Lung sải bước tiến nhanh lên.

“Cô muốn làm gì hả?” Mạnh Hiểu Dĩnh cuống quít lui ra sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-214.html.]

Lúc này Từ Vi xông lên, đứng giữa hai người bọn họ giảng hòa: “Ừm, nhà phó đoàn trưởng Lục à, lúc nãy Hiểu Dĩnh cũng không phải cố ý muốn quát cô đâu, lúc nãy cậu ấy giận quá…”

“Cô ta giận là do cô ta tự rước lấy, cô ta lấy quyền gì mà phát tiết lửa giận lên người tôi hả?”

Cung Linh Lung vốn dĩ đang không có hảo cảm gì với hai người bọn họ, cũng không có ý định sẽ tiếp xúc gì với bọn họ, hiện tại lại tự nhiên khi không bị Mạnh Hiểu Dĩnh quát nạt, cô lại không phải là người hiền lành có thể tùy ý bị người khác ăn hiếp, đương nhiên sẽ không cho phép mấy người bọn họ leo lên đầu mình tùy ý giương oai rồi.

“Hai người các cô xông đến viện gia thuộc xía vào chuyện của người khác, không phân rõ phải trái đã làm rối loạn sự đoàn kết của các hàng xóm, mình đã làm sai còn không biết tự suy ngẫm hối lỗi, vô duyên vô cớ còn quát tôi nữa.”

“Sao nào, tôi là nơi để cô trút giận hả?”

“Cô có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi làm việc? Đồ là có tôi, cho dù có rẻ mặt đi nữa thì mắc gì lại phải bị cô chi phối chứ?”

“Là hai cô chọc trúng đôi mẹ con đáng ghét này, mặc gì lại phải lấy đồ của tôi ra để dập tắt lửa?”

“Cô quậy cho nơi này rối loạn ồn ào, lại đổ hết sai lầm trách nhiệm lên đầu của tôi, có phải cô cảm thấy tôi dễ ăn h.i.ế.p lắm không?”

Lúc trước khi Mạnh Hiểu Dĩnh xin lỗi Dương Tiểu Lan, Cung Linh Lung có nhìn thấy Vu Hỉ Mai âm thầm kéo cánh tay rồi nháy mắt ra hiệu với cô ấy, loáng thoáng đoán được có lẽ Mạnh Hiểu Dĩnh cũng có chút chỗ dựa.

Nhưng mà, ở trước mặt cô, gia thế bối cảnh không phải là thứ để làm một người có quyền tùy ý làm bậy.

Hôm nay mọi lý lẽ đều thuộc về viện gia thuộc, thuộc về cô, hai người Mạnh Hiểu Dĩnh sai đến thái quá, bọn họ không xin lỗi thì thôi, còn coi cô thành nơi trút giận, cô tuyệt đốt sẽ không nhân nhượng cái tính nết xấu xa này của cô ả.