“Cô còn có mặt mũi để khóc nữa à, tôi tự nhiên khi không bị cô lôi ra bắt xin lỗi, lúc nãy còn bị hai mẹ con mụ già mất nết này đánh, tôi còn chưa khóc đâu.” Dương Tiểu Lan cũng muốn khóc, nhưng tính cách của cô ấy không cho phép, có rặn cũng rặn không ra giọt nước mắt nào.
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Tưởng Á Bình chờ cô ấy phát tiết lửa giận xong rồi, lúc này mới đứng ra giảng hòa, kéo cô ấy đi vào trong phòng, gọi con gái của cô ấy: “Bé con, con dẫn mẹ con vào phòng nghỉ ngơi, lại thay một bộ quần áo mới.”
“Không được đi, con đó nó đánh tôi, nó phải bồi thường tiền thuốc cho tôi.” Bà Tiền đột nhiên lao lên cản đường.
Vừa nghe bà ta nói bắt cô ấy bồi thường tiền thuốc, Dương Tiểu Lan lại bùng lên lửa giận, tiến lên muốn đánh bà ta tiếp.
Tưởng Á Bình lập tức giữ chặt cô ấy, kéo cô ấy đến một bên, lớn tiếng gọi: “Trần Nhị Yến, cô c.h.ế.t rồi à, mau kéo mẹ của cô về đi, đừng có ở đây mất mặt nữa.”
“Cô ta đánh mẹ tôi bị thương, vốn dĩ là phải bồi thường tiền thuốc men mà.”
Tính cách của Trần Nhị Yến cũng giống hệt mẹ mình, cái tật thích chiếm tiện nghi của người khác cũng đã khắc vào trong xương cốt rồi.
Cô ta biết rất rõ sự lợi hại của mẹ mình, đảo mắt láo liêng, xoay người nhắm thẳng đầu mâu về phía Cung Linh Lung: “Còn có cô nữa, lúc nãy là cô đẩy mẹ tôi ngã xuống đất đầu tiên, mẹ tôi té bị thương, nhà của cô cũng phải bồi thường tiền.”
Đột nhiên bị ăn vạ đòi tiền, Cung Linh Lung cười khẽ, nụ cười lại không chạm đến đáy mắt: “Muốn bắt tôi bồi thường tiền thuốc đúng không, được rồi, vậy chờ tôi tính sổ rõ ràng với mấy người.”
Nói xong, cô hỏi Dương Tiểu Lan: “Chị Tiểu Lan, em mới đến đây, còn chưa biết rõ quy định trong bộ đội, hiện tại cô ta muốn hai chúng ta bồi thường, nhưng em lại muốn kiện mụ già họ Tiền này bạo lực xông và nhà dân muốn ăn cướp đồ của người khác, chắc chị cũng muốn kiện đúng không. Mấy chuyện tranh cãi trong viện gia thuộc của bộ đội chắc đều là chính ủy xử lý đúng không, chị đi mời chính ủy đến, cũng có thể đi mời các lãnh đạo khác của bộ đội đến, nhờ bọn họ đến đây xử lý chuyện này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-212.html.]
“Được rồi, chị đi ngay.”
Dương Tiểu Lan nói xong chuẩn bị đi ngay: “Linh Lung, nhà chị không có xe đạp, cho chị mượn xe đạp nhà em dùng tạm đi.”
Cung Linh Lung đưa chìa khóa cho mẹ chồng nói: “Mẹ, mẹ mở cửa ra, đưa xe đạp cho chị Tiểu Lan giúp con.”
Thấy bọn họ muốn đi gọi chính ủy thật, sắc mặt Trần Nhị Yến lập tức thay đổi, lập tức tiến lên cản bọn họ lại: “Mẹ tôi không hề bạo lực xông vào nhà dân ăn cướp đồ của người nào cả, mẹ tôi chỉ đến nhà cô chơi mà thôi.”
Cung Linh Lung đã thấy quá nhiều loại người da mặt dày như cô ta: “Cô hỏi thăm các chị dâu ở xung quanh xem, lúc đó bọn họ đều nhìn thấy, mẹ cô là đến nhà tôi chơi hay là bạo lực xông vào, tôi nghĩ bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng đó”
“Tôi chỉ là đến nhà cô chơi tôi, tôi không hề xông vào, tôi vào nhà còn chưa kịp ngồi xuống đã bị cô đẩy ra, còn bị cô đẩy mạnh ngã xuống đất bị thương nữa.” Gặp phải tình huống này, bà Tiền đương nhiên là phải đứng cùng một phe với con gái của mình rồi.
“Hiện tại mấy người nói thế thì có ích lợi gì chứ, lát nữa hai người đi mà giải thích với chính ủy, hai bên chúng ta đều cho rằng mình có lý, bọn họ sẽ tự đi điều tra.”
Cung Linh Lung cũng sẽ không cưng chiều hai mẹ con này, hôm nay nếu bị bọn họ ăn vạ tống tiền thành công thì sau này sẽ không thể sống yên được nữa.
Nói xong, cô còn chỉ vào căn nhà đằng sau, nhìn giày của bà ta tiếp tục nói: “Chắc bây giờ trong nhà tôi còn có dấu chân của bà đó, bà vào nhà người khác chơi mà còn chạy thẳng vào phòng ngủ của hai vợ chồng chúng tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đến nhà người khác chơi theo kiểu này đó.”
Đôi mắt tam giác ngược của bà Tiền hơi giật nhẹ, mặt dày vô sỉ kiên quyết không chịu thừa nhận: “Tôi không hề đi vào phòng của cô, tôi chỉ đi vào trong nhà vài bước mà thôi, dấu chân kia rõ ràng là của cô.”
Lời bà ta nói ra chẳng có ai tin, lúc trước có rất nhiều hàng xóm đều nhìn thấy bà ta xông vào, Hứa Lộ cười khinh bỉ: “Người ta không mời bà vào nhà, bà trực tiếp xông vào phòng ngủ của hai vợ chồng người ta, còn dám nói là đến chơi, đúng là tôi đã từng thấy người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày không biết xấu hổ như cô, mặt mũi của nhà họ Tần đều bị mấy người làm mất sạch rồi.”
Vu Hỉ Mai cũng lạnh lùng nhìn bọn họ, lập tức bày tỏ thái độ ngay tại chỗ: “Chờ chồng tôi về, tôi nhất định sẽ nói cho anh ấy biết hành vi của mấy người, loại người nhà không có phẩm chất đạo đức như mấy người không nên ở lại trong viện gia thuộc, phá hư sự đoàn kết và hòa bình của nơi này.”