Cung Linh Lung vội vàng dạy kinh nghiệm cho cậu: “Từ từ thôi, đừng có sốt ruột, chờ cá cắn móc câu chắc rồi lại kéo lên, nếu không nó sẽ nhanh chóng nhả giun ra chạy mất đó.”
Có cô truyền dạy tri thức lý luận, Lục Tĩnh Dương thành công câu được con cá đầu tiên.
“Là một con cá trắm cỏ lớn, còn to hơn con cá chúng ta mua hồi sáng nữa.”
Chu Lan Cầm cực kỳ kích động, ngoài miệng còn liên tục la to: “Tĩnh Dương, từ từ thôi, từ từ thôi, đừng có gấp.”
“Đúng vậy, cứ từ từ dắt nó, chờ nó bơi không nổi nữa lại kéo nó lên.” Cung Linh Lung ngồi xổm ở bờ sông xem, cười nói: “Con cá này lớn lắm, tối nay không nấu nó nữa, cho mẹ và em mang về kinh đô ăn.”
“Linh Lung, con và Tĩnh Xuyên cứ để lại mà ăn, mẹ với nó muốn ăn cá thì đi mua là được rồi.” Chu Lan Cầm cười nói.
“Mẹ, chỗ của bọn con là đất lành, chẳng thiếu cá để ăn, cá ở chỗ này cũng ngon lắm, mẹ mang về nấu ăn, mời ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại đến làm lẩu cá ăn.”
Con dâu có hiếu như thế, Chu Lan Cầm cũng nhận lấy tấm lòng của cô, gật đầu đồng ý: “Được rồi, mẹ mang cá về kinh đô, làm lẩu cá cho bọn họ ăn.”
Chờ bắt được cá rồi, Cung Linh Lung lại đi đào thêm ít giun cho cậu, còn tìm một chút mồi câu cá khác, đặt hết ở trước mặt cậu nói: “Tĩnh Dương, mấy cọng cỏ này cũng có thể dùng làm mồi câu cá, là món cá trắm cỏ thích nhất, em cứ ở lại đi từ từ câu cá, chị với mẹ về trước.”
“Chị dâu, chị mang cho em một cái thùng đi.” Lục Tĩnh Dương nói.
“Được rồi, chị mang một cái thùng đến cho em, hôm nay em phải câu đầy một thùng cá đó.” Cung Linh Lung ở xung quanh tìm dây đằng, xâu cá lên, cùng mẹ chồng đi về nhà trước.
Lúc bọn họ đi về, náo nhiệt của viện gia thuộc vẫn còn chưa kết thúc, gần như tất cả mọi người đều đi ra ngoài, người la lối lớn nhất chính là bà Tiền, cho dù cách rất xa thì vẫn có thể nghe được tiếng la lối khóc lóc chửi bậy của bà ta.
“Có chuyện gì thế này?” Chu Lan Cầm không biết chuyện gì xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-208.html.]
Cung Linh Lung hơi bĩu môi nói: “Mẹ vợ của phó doanh trưởng doanh số hai là một người rất kỳ lạ làm người ta rất ghét, lúc nãy con quay về lấy cần câu, bà ta vênh mặt sai khiến bảo con lấy ớt bằm ra cho bà ta, con không ưa cái tật tống tiền của bà ta, bà ta lập tức xông vào nhà mình đòi cướp, lại bị con quăng ra ngoài.”
Chu Lan Cầm: “… Mẹ cũng từng gặp được người mấy món lợi nhỏ, nhưng mà loại người vào thẳng nhà người ta cướp như bà ta thì thật sự rất hiếm thấy.”
“Ủa, dì Chu, mấy dì về rồi hả?”
Tưởng Á Bình đầu tiên là nhìn bọn họ, thấy Cung Linh Lung xách theo một con cá lớn, cười hỏi: “Lại mới đến chợ mua cá nữa hả?”
“Không phải, là Tĩnh Dương đến bờ sông câu được."
Cung Linh Lung thấy mọi người vây ở xung quanh, trên người bà Tiền dính không ít bùn, tóc tai lộn xộn, trên mặt còn mang theo vết cào rướm máu, chị dâu Dương Tiểu Lan cũng bị xé rách quần áo, hiện tại đang tức giận muốn chết, rõ ràng lúc nãy hai người bọn họ đã đánh nhau.
Bên cạnh còn có hai đồng chí nữ mặc quân trang, mái tóc đen dày của hai người đều cột thành b.í.m tóc, gương mặt và dáng người đều coi như khá xinh đẹp trong số mọi người của viện gia thuộc.
Cung Linh Lung liếc mắt nhìn hai người bọn họ, cả hai đều là người lạ mặt, bởi vì không quen biết cho nên cô cũng không chủ động dò hỏi, mở miệng quan tâm Dương Tiểu Lan: “Chị Tiểu Lan, chị bị làm sao thế? Quần áo rách cả ra rồi, chị có bị thương không?”
Dương Tiểu Lan thấy cô quan tâm mình, kéo quần áo rách của mình, mỉm cười với cô nói: “Linh Lung, chị không bị thương, trong khoảng thời gian này chỉ lo ngủ đông không hoạt động, mới vừa đánh nhau một trận với mụ già mất nết này, cảm thấy toàn thân thoải mái hơn hẳn.”
Chu Lan Cầm thấy hai người đánh nhau, vội đi đến bên cạnh Tưởng Á Bình hỏi nhỏ: “Sao bọn họ lại đánh nhau thế?”
“Hừ, bà Tiền không chiếm được tiện nghi gì từ nhà của dì, xoay đó lại đi kiếm chuyện với Tiểu Lan, hai mẹ con bọn họ đã mắng chửi với Tiểu Lan gần nửa tiếng đồng hồ rồi.”
“Lúc đó bọn con đứng ra khuyên vài câu, hai bên đã dừng lại rồi, nhưng mà sau đó không hiểu sao đồng chí Mạnh và đồng chí Từ của đoàn văn công lại nhúng tay vào, bọn họ vừa mới ngừng chiến đã lại biến thành đánh nhau.”
Tưởng Á Bình nói cũng không nhỏ, mọi người đều nghe được rõ ràng, trong lúc nói chuyện còn nhìn về phía Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi ăn mặc quần áo sạch sẽ nhất.