Vừa nghe nói cô lớn lên ở nông thôn, Tưởng Á Bình có hơi kinh ngạc: “Trông em không giống như là một cô gái lớn lên ở nông thôn chút nào, mấy cô gái ở nông thôn không có ai trắng như em.”
Các quân tẩu đều là người có xuất thân nông thôn, không có cô vợ nào trắng trẻo xinh đẹp được như cô, đừng nói là trong số bọn họ, cho dù là đặt trong đoàn văn công thì cũng không có bao nhiêu người xinh đẹp và trắng hơn cô.
Cung Linh Lung nghe được lời này lại mỉm cười: “Da của em là loại không ăn nắng, cái này là nhờ ơn mẹ em sinh em ra tốt như thế.”
Bạch Thủy Tiên đang c.h.é.m cành nhỏ giúp cười, cười khẽ không nói thêm gì nữa, cúi đầu yên lặng làm việc.
Trong tiệc cưới ngày hôm qua, mấy người Tưởng Á Bình cũng đã để ý đến mẹ vợ của phó đoàn trưởng Lục, có lẽ bà còn chưa đến bốn mươi tuổi, cách ăn mặc và nói chuyện rất có ý nhị, mỗi lần nói chuyện lời nói nhỏ nhẹ mềm mại, các lãnh đạo trong bộ đội đều khen ngợi bà hết lời, lúc đó bọn họ đã suy đoán có lẽ bà chính là người thành phố.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy bàn tay đầy vết cha của bà, xác định đây là bàn tay đã làm quen việc đồng áng, cũng thô ráp giống như tay của bọn họ, xem ra thật sự là người sống ở nông thôn.
Chu Lan Cầm ở bên cạnh bó củi lại giúp bọn họ, thấy hai mẹ con bọn họ làm việc cũng không thua kém gì hai đứa con trai, trong lòng cũng ngổn ngang cảm xúc: “Chị sui, chị vừa mới lành bệnh, cứ ở bên cạnh nghỉ ngơi thêm chút đi, để tôi làm cho.”
“Không có gì.”
Bạch Thủy Tiên cười nhạt nói: “Nửa tháng nay chỉ lo dưỡng thương không hoạt động gì, mỗi ngày toàn ăn ngủ ngủ ăn, không nhúc nhích gì, tứ chi có cảm giác giống như sắp bị rỉ sắt đến nơi rồi, phải làm việc mới thoải mái được.”
“Vậy chị hoạt động nhẹ thôi, đừng làm việc quá nặng, để Tĩnh Xuyên đi làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-198.html.]
Chu Lan Cầm còn không quên sắp xếp công việc cho con trai nói: “Con rể cũng chẳng khác nào nửa đứa con trai, sau này chị và Linh Lung đừng có làm mấy việc nặng việc do trong nhà, cứ bảo nó làm. Nó là con trai, đương nhiên là phải chăm sóc vợ và báo hiếu cho mẹ vợ, chị với con bé cứ ở trong nhà nghỉ ngơi cho nhiều vào, điều dưỡng tốt cho cơ thể, sau này Linh Lung lại sinh thêm một hai đứa nhỏ, chị cứ chăm sóc cháu ngoại là được rồi.”
Thấy chuyện gì bà ấy cũng đều suy nghĩ cho hai mẹ con bọn họ, trong lòng Bạch Thủy Tiên rất cảm động, nói với con gái: “Linh Lung, mẹ chồng con thương con, sau này con cũng phải nghe lời mẹ chồng đó.”
“Con biết rồi mẹ.” Cung Linh Lung trả lời.
Chu Lan Cầm cũng không dừng việc, cười nói: “Hiện tại mẹ còn có thể nhúc nhích, đi làm cũng có tiền lương, không cần hai đứa nhớ thương lo lắng. HIện tại con cứ sống tốt cuộc sống của bọn con, cố gắng công tác, sớm ngày sinh ra một đứa con, nuôi nấng dạy dỗ con gái, hoàn thành tốt những việc mà lứa tuổi của con nên làm. Chờ sau này mẹ già rồi, đi không nổi, đến cả cơm cũng nấu không được thì mẹ lại đến phiền hai đứa.”
“Mẹ, mẹ thật sự chính là tấm gương sáng cho mẹ chồng trên đời này.”
Cung Linh Lung thật lòng nói ra những lời này, thời đại này thật sự rất khó kiếm được một người mẹ chồng hiểu lý lẽ và biết suy nghĩ cho con gái như bà ấy, cô thật sự là phải may mắn lắm mới gặp được một người mẹ chồng như thế.
Các chị dâu làm việc ở bên cạnh đều rất hâm mộ Cung Linh Lung tốt số, bọn họ đều là người có xuất thân từ nông thôn, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thật sự là một lời khó nói hết, mỗi người khi nhắc đến chuyện mẹ chồng nàng dâu sống chung với nhau, có lẽ ai cũng đều có thể kể ra một sớ chuyện dài sọc, tóm lại gần như người có thể sống chung với mẹ chồng như mẹ ruột gần như đều đã tuyệt chủng rồi.
Được con dâu khen ngợi thật lòng như thế, Chu Lan Cầm cười cười nói: “Có nhiều mẹ chồng giống như mẹ lắm, còn chưa đến mức trở thành tấm gương đâu. Mẹ cũng là học tập từ bà ngoại và bà nội của con, mẹ chồng nàng dâu phải tôn trọng, thấu hiểu lẫn nhau, như vậy gia đình mới có thể hòa thuận yên vui được.”
“Tuy rằng mẹ và cha con đã ly hôn rất nhiều năm, nhưng hiện tại vẫn chung sống rất tốt với cha mẹ chồng và chị em chồng, ông bà nội của con coi mẹ như con gái ruột, hai nhà lại cách nhau không quá xa, bình thường vẫn cứ qua lại với nhau.”
“Lúc làm việc thì mẹ với Tĩnh Dương đều khá bận rộn, ba bữa cơm luôn rất hiếm khi ăn uống đúng giờ, bà nội của con còn thường xuyên đưa cơm cho mẹ với nó, có rảnh còn làm việc nhà giặt quần áo giúp mẹ, thật sự thương mẹ như thương con gái ruột.”