Một nồi sủi cảo, một đĩa bánh rán, còn có một đĩa dưa muối và canh đậu hủ.
Chu Lan Cầm còn nấu riêng một chén canh trứng to cho con dâu, bưng đến trước mặt cô dặn dò: “Linh Lung, con uống chén canh gà này đi, bồi bổ cơ thể.”
“Mẹ, mọi người ăn chung với nhau đi, mẹ không cần chuẩn bị đồ ăn riêng cho con.” Cung Linh Lung vội nói.
“Chúng ta ăn mấy cái khác là được rồi, con ăn canh trứng đi.”
Chu Lan Cầm nghĩ đến cơ thể của con trai nhà bà, tối hôm qua có lẽ đã lăn lộn cô rất nhiều, người tham gia quân ngũ đều có thể lực và tinh thần dồi dào, con dâu có lẽ còn bị anh lăn lộn đến bị thương, nhất định phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng bồi bổ mới được.
Tuy rằng mẹ chưa nói rõ, nhưng Lục Tĩnh Xuyên cũng hiểu được ý của bà ấy, có chút xấu hổ, lập tức cầm đã gắp sủi cảo cho vợ.
“Dì Chu, mọi người ăn sáng xong chưa?”
Mọi người vừa mới buông chén đũa xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Tưởng Á Bình, Chu Lan Cầm lập tức đứng lên đi mở cửa: “Á Bình, nhà dì vừa mới ăn xong.”
“Hôm nay bọn con đến sau núi nhặt củi, nhà dì có đi chung không?”
Chiều hôm qua Tưởng Á Bình đã hẹn người của viện gia thuộc sẽ cùng nhau đi làm việc, lúc đó bọn họ rất bận rộn, cho nên không đến đây báo cho bọn họ.
Chu Lan Cầm nghĩ ngày hôm qua trong nhà mở tiệc, đã dùng hết toàn bộ củi lửa mà con trai tích trữ, số củi còn lại chỉ đủ dùng hai ba ngày, gật đầu trả lời: “Được rồi, nhà dì cũng đi, con chờ dì một chút, dì rửa chén xong sẽ đi ngay.”
Bà ấy xoay người sắp xếp công việc cho hai đứa con trai: “Tĩnh Xuyên, hôm nay con không đi huấn luyện, vậy thì cùng với Tĩnh Dương lên núi nhặt củi đi. Hôm nay chúng ta mang nhiều củi về, sắp sửa đến mùa xuân rồi, mưa nhiều lắm, nhặt thêm chút củi để trong nhà chuẩn bị sẽ ổn hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-197.html.]
“Dạ được.” Lục Tĩnh Xuyên trả lời, lập tức đứng lên dọn dẹp chén đũa.
Bọn họ đi ra ngoài nhặt củi, hai mẹ con Bạch Thủy Tiên và Cung Linh Lung cũng đi, Chu Lan Cầm vốn dĩ không muốn cho bọn họ đi, nhưng hai mẹ con bọn họ lại là người không chịu ngồi yên, trực tiếp cầm dây thừng và đao đi theo phía sau.
Đội ngủ đi nhặt củi mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, một nửa là con nít, còn có hai ba đứa nhỏ chừng khoảng một tuổi, đều bị mẹ dùng địu cột vào trên người.
Ngoài ra còn có mấy đứa nhỏ năm sáu tuổi cõng giỏ tre, cũng đi theo vào sau núi vớt lá thông để làm đồ nhóm lửa, còn có mấy đứa nhỏ hai ba tuổi khác, mấy đứa nhóc này chỉ là đi theo chơi, vừa lăn vừa bò chơi rất vui vẻ.
Lúc đi ra ngoài Cung Linh Lung còn mang theo một nắm kẹo, phát cho mỗi đứa nhỏ một viên, dọc theo đường đi còn vừa nói vừa cười với các gia đình quân nhân, nhanh chóng hòa mình vào tập thể của bọn họ.
Mấy người Tưởng Á Bình còn tưởng rằng Cung Linh Lung là một đồng chí nữ chưa từng chịu khổ, dù sao thì da cô trắng nõn, lại còn xinh đẹp, không giống như người từng làm chuyện đồng áng, nhưng chờ đến khi cô bắt đầu làm việc rồi, lúc này mọi người mới phát hiện bọn họ đã hiểu lầm cô.
“Linh Lung, để cho hai đứa Tĩnh Xuyên chặt cây đi, con đừng làm.” Chu Lan Cầm sợ con dâu bị mệt.
“Mẹ, không có việc gì, con khỏe lắm, có thể làm được.” Cung Linh Lung cầm d.a.o đi đến giúp đỡ.
Lục Tĩnh Xuyên không cho cô đi đốn cây: “Linh Lung, em đứng sang một bên đi, anh đi chặt cây trước, em lại tước cành.”
“Hai anh em anh chặt cây này, em với mẹ qua bên kia chặt.”
Cung Linh Lung là tay thiện nghệ trong khoảng chặt cây kiếm củi này, hai mẹ con bọn họ cũng đã phối hợp rất nhiều năm, trực tiếp nói xong bỏ anh lại đó chạy đi mất.
Thấy cô mới chặt vài ba nhát đã nhẹ nhàng đốn ngã một gốc cây to chừng cánh tay, ánh mắt của các quân tẩu khi nhìn về phía cô cũng thay đổi, Tưởng Á Bình cười hỏi: “Linh Lung, bình thường em cũng phải làm việc hả?”
“Phải làm việc chứ, em lớn lên ở nông thôn, ngày nào cũng làm chuyện này.”