“Ưm…”
Đầu óc của Bạch Kiến Nhân vốn dĩ đã rất lộn xộn, ý thức mơ màng, bị bà ta đụng trúng, đau đến mức đầu óc lập tức tỉnh táo lại ngay.
Ông ta mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt vặn vẹo dữ tợn, nhớ đến cảnh ngày hôm qua bị bà ta nhét phân và nước tiểu vào miệng, trái tim giống như bị đinh sắt đóng đinh vào, “phanh”, đau đến co rút.
Ông ta lệch cổ, tắt thở.
Chết ngay tại chỗ.
Ông ta đột nhiên tắt thở, Tần Mộng Lan sợ đến mức hốt hoảng la to, trên sân khấu lập tức hỗn loạn, nhưng mà không bao lâu sau đã bình tĩnh trở lại, t.h.i t.h.ể của ông ta bị vải phủ lên, khiêng ra ngoài.
“Ông ta bị hù c.h.ế.t hả?” Cung Linh Lung nhướng mày.
“Tim đập quá nhanh mà chết.”
Lúc trước Bạch Thủy Tiên cũng đã để ý đến cơn run rẩy khác thường của ông ta, nhưng bà lại không nói ra.
“Vậy cũng tốt, tiết kiệm được một viên đậu phộng cho quốc gia.”
Cung Linh Lung tính tới tính lui cũng chưa bao giờ tính đến loại kết cục này, bĩu môi nói: “Con cảm thấy ông ta c.h.ế.t như thế này là quá hời cho ông ta.”
Bạch Thủy Tiên cười cười, nụ cười mang theo vẻ nhẹ nhàng mà bình thường không có, bà chậm rãi đứng lên, cầm ghế cười nói: “Linh Lung, xem xong trò hay rồi, chúng ta đi về thôi.”
“Để con cầm ghế cho.”
Cung Linh Lung cầm lấy cái ghế trong tay bà, tay còn lại đỡ bà, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ bà đi ra ngoài.
Người đến hóng chuyện vẫn còn chưa giải tán, trong những năm nay, người dân có biểu hiện rất tích cực trong việc phê đấu sâu mọt, hiện tại còn đang đuổi theo bọn người kia ném trứng thúi và lá cải héo, đến cả người nhà của đám sâu mọt kia cũng đều bị đuổi theo đánh chửi, toàn bộ con phố có vẻ vô cùng ồn ào náo động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-178.html.]
Bạch Thủy Tiên thấy người quá đông, vội vàng kéo con gái đi đường khác: “Linh Lung, chúng ta đi đường này đi, lúc trước mẹ nhìn thấy cuối đường có một trạm thu mua phế phẩm, con đi xem thử xem có thể tìm được một ít bàn ghế ván gỗ gì đó bị vứt đi không, chúng ta làm thành mấy cái giá để đồ.”
“Dạ được.”
Cung Linh Lung cũng sợ người khác đụng trúng mẹ mình, vội vàng bảo vệ bà đi qua đám đông.
Mấy thứ trong trạm thu mua phế phẩm đều bị chất đống một cách lung tung rối loạn, bình thường sẽ có người ở đây trông coi, hôm nay trong thành phố có trò hay, hiện tại người trông cửa đã đi đến con phố đối diện nhiều chuyện rồi.
“Mẹ, mẹ ở ngoài này chờ con đi, bên trong dơ bẩn lắm, mẹ đừng đi vào, coi chừng vết thương bị nhiễm trùng.”
“Được rồi.”
Bạch Thủy Tiên cầm ghế ngồi xuống, tiện tay cầm một tờ báo dưới đất lên xem.
Bà vừa mới đọc xong tin tức đầu tiên, nhìn thoáng qua đã thấy một bóng người lén lút chạy từ hẻm nhỏ bên cạnh ra, người kia còn dùng bao tải trùm đầu, người dơ bẩn vô cùng, rõ ràng là bị người ta hất nước gạo lên người.
Bóng dáng của người này có chút quen thuộc.
Bạch Thủy Tiên còn chưa nhận ra bà ta, đối phương đã nhìn thấy bà, buột miệng thốt lên: “Bạch Thủy Tiên.”
Giọng nói của Lý Thúy Hoa vừa mới vang lên, đáy mắt Bạch Thủy Tiên lập tức lộ ra vẻ chán ghé, cũng không thèm mở miệng để ý đến bà ta.
Lý Thúy Hoa không ngờ lại gặp được bà ở nơi này, lúc trước bà ta đã vào bệnh viện hỏi thăm rồi, biết bà đã khôi phục ký ức, cũng đã xuất viện, đã được người thân nhà mẹ đẻ đón đi, nhưng mà bác sĩ và y tá cũng không biết địa chỉ của người nhà mẹ đẻ bà.
“Bạch Thủy Tiên, sao mày lại ở chỗ này?”
Lý Thúy Hoa nhìn trái nhìn phải, thấy chỉ có mình cô ở chỗ này, không thấy nhỏ đanh đá đâu, cũng không có người khác ở bên cạnh, lập tức quăng cái bao tải dơ bẩn trùm trên đầu xuống, đi nhanh về phía bà.
“Hình như tôi ở nơi này cũng không cần thiết phải báo cáo cho bà thì phải.” trong mắt Bạch Thủy Tiên tràn ngập chán ghét nhìn bà ta.
Hai người sống dưới một mái nhà gần hai mươi năm, bà hiểu rõ Lý Thúy Hoa hơn bất cứ ai, đây là loại người lưu manh chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, trước kia từng kiếm chuyện cãi nhau với bà rất nhiều lần, hiện tại lại nhìn thấy người nhà họ Bạch, bà chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét và căm hận.