“Anh nói đúng lắm, nó chắc chắn đã biết được từ lâu rồi, chẳng trách mỗi lần nó về nhà đều chỉ đưa tiền cho mẹ tiêu xài, những người khác thì chẳng kiếm chác được thứ gì." Lý Thúy Hoa bĩu môi nói.
“Nhà họ Bạch nuôi nó lớn lên, hiện tại nó làm ra mấy chuyện bậy bạ kia còn liên lụy đến gia đình, căn nhà này của nó cũng nên để chúng ta xử lý.”
Bạch Lão Đại đã hạ quyết tâm, ông ta nhất định phải lấy được căn nhà này.
Thật ra ông ta cũng muốn ở lại trong thành phố sống trong căn nhà khang trang này, sống cuộc sống sung sướng, chẳng qua hộ khẩu của bọn họ là nông thôn, lần này đi ra ngoài đều là phải đi tìm đại đội trưởng viết thư giới thiệu, nhất định phải quay về trong thời gian quy định.
Ngoài ra, bọn họ không có công việc, không kiếm được tiền, ăn uống chi tiêu đều là vấn đề, chỉ có mỗi căn nhà này là không thể nào sống sót được.
Cho nên, biện pháp duy nhất hiện tại chính là bán căn nhà này đi, đổi thành tiền, sau đó cầm tiền quay về Ngưu Giác Loan, sống cuộc sống sung sướng một ngày ba bữa cơm rượu thịt no say.
Ông ta mơ rất đẹp, nhưng hiện thực lại không được như ý của ông ta.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng Bạch Lão Đại mang theo hi vọng xách theo một phần cháo không thấy hạt gạo nào đến bệnh viện đưa cơm, mới vừa đi đến cửa, đồng chí công an đang canh gác đã mở cửa đi ra ngoài: “Bạch Kiến Nhân phạm phải một vụ án lớn, đã bị đồn công an lập án bắt giữ, xét thầy tình hình sức khỏe hiện tại của ông ta khá đặc biệt, tạm thời bị bắt giam thẩm vấn ở bệnh viện, bất cứ kẻ nào cũng không được phép thăm bệnh.”
Ngày hôm qua còn chỉ mới là điều tra, một đêm qua đi đã xác định ông ta phạm tôi luôn rồi.
Sắc mặt của hai vợ chồng Bạch Lão Đại lập tức thay đổi, Lý Thúy Hoa sốt ruột hoảng hốt hỏi: “Đồng chí công an, rốt cuộc thì thằng hai nhà tôi đã phạm tội gì thế?”
“Rất nhiều tội danh, đồn công an sẽ thống nhất công bố cho mọi người.” Đối phương cũng không trả lời bà ta, nói xong lập tức xoay người quay về phòng bệnh canh gác tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-167.html.]
“Phải làm sao bây giờ?”
Lý Thúy Hoa lại càng sợ hãi hơn, lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Em cảm thấy chuyện của thằng hai không đơn giản đâu, có khi nào sẽ liên lụy đến nhà mình không?”
“Cái này còn phải hỏi sao?”
Bạch Lão Đại nhíu chặt mày lại, hiện tại nhà họ Bạch sắp sửa không thể ở lại Ngưu Giác Loan nổi nữa rồi, đại đội trưởng và các cán bộ khác trong thôn đều kiên quyết muốn đuổi bọn họ đi, tạm thời có công xã khống chế, chờ mấy chuyện bậy bạ mà thằng hai làm bị truyền về đó, bọn họ chắc chắn sẽ bị mọi người ở Ngưu Giác Loan đuổi đi.
Nghĩ đến chuyện rời khỏi Ngưu Giác Loan, bọn họ sẽ không còn nơi che mưa chắn gió nữa, lại không có tiền, Bạch Lão Đại lại càng thêm kiên định quyết tâm của mình.
“Đi thôi.”
Hiện tại Lý Thúy Hoa đang không biết phải làm gì, cũng không muốn ở lại trong bệnh viện, lập tức đi về chung với ông ta, ra khỏi bệnh viện rồi mới hỏi: “Đi đâu bây giờ?”
“Đi tìm người mua, phải bán căn nhà này đi nhanh mới được, lấy được tiền rồi lập tức quay về.”
Bạch Lão Đại đi rất nhanh, sợ lại đi chậm thêm một giây nào nữa, căn nhà sẽ mọc chân bỏ chạy ngay.
Hai người bọn họ đang sốt ruột hoảng hốt tìm kiếm người mua, Cung Linh Lung thì đang ở nhà họ Tống nấu bữa sáng.
Hai mẹ con bọn họ ở nhà tại nhà họ Tống, tối hôm qua dì còn tặng một ít đồ bổ dinh dưỡng để mẹ hầm canh bồi bổ cơ thể, còn tặng cho cô hai ba cân len để dệt áo lông, còn lấy đủ loại trái cây, đồ ăn vặt trong nhà ra cho bọn họ ăn.
Bọn họ vô cùng nhiệt tình thân thiện với bọn họ, Cung Linh Lung cũng ghi nhớ chuyện này trong lòng, cũng muốn cố gắng báo đáp lại một ít, cho nên mới sáng sớm đã thức dậy nấu đồ ăn sáng cho bọn họ.