Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 142




Cung Linh Lung đã hiểu, tiền chính là nguyên nhân chính dẫn đến kiếp nạn của nhà họ Cung.

Bạch Thủy Tiên tạm thời cũng không nói rõ ràng, quay về chủ đề chính: “Linh Lung, con có cảm nhận được thứ gì đặc biệt không?”

Cung Linh Lung cẩn thận cảm nhận, nhíu mày nói: “Mẹ, con cảm giác có thứ gì đó đang lắc lư trong đầu con.”

“Con không cảm nhận được rõ ràng sao?”

Cung Linh Lung đang định trả lời, đột nhiên một cơn đau đớn xuyên tim bùng nổ trong đầu cô, cô ôm chặt lấy đầu kêu đau: “Mẹ, đau quá.”

“Linh Lung, đây là đang vận chuyển truyền thừa, con cố chịu đựng một chút, vài giây là xong ngay thôi.” Bạch Thủy Tiên vội vàng ôm lấy cô.

Đúng như những gì bà nói, chỉ đau năm sáu giây, cảm giác đau đớn lập tức biến mất giống như thủy triều.

Không bao lâu sau, vô số phù văn tối nghĩa lại phức tạp chui vào trong đầu, có có một thanh âm viễn cổ du dương vang lên, lần lượt theo thứ tự dạy dỗ cô dùng linh hồn để thề truyền thừa.

Qua vài phút sau, Cung Linh Lung mở mắt ra, trong đôi mắt sạch sẽ sáng sủa lộ ra vẻ kinh ngạc: “Mẹ, hình như truyền thừa của con có chút đặc biệt.”

“Đặc biệt chỗ nào? Là cái gì?” Bạch Thủy Tiên vội vàng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-142.html.]

“Con không nhận được truyền thừa đặc biệt, mà là khế ước với cái vòng tay này luôn rồi.

“Hửm?” Bạch Thủy Tiên hơi kinh ngạc: “Khế ước? Có ý gì?”

“Chính là hiện tại con là chủ của cái vòng này, truyền thừa của vòng cổ trải qua mấy ngàn năm, đã sắp sửa đến mức tiêu tán, cần gấp huyết mạch nhà họ Cung bổ sung công đức để kéo dài truyền thừa, nếu không bổ sung thêm, trăm năm sau nó sẽ vỡ vụn biến thành hư ảo, từ đây về sau, truyền thừa của nhà họ Cung cũng sẽ bị cắt đứt.”

Bạch Thủy Tiên lập tức thay đổi sắc mặt kịch liệt: “Bổ sung công đức? Bổ sung như thế nào? Trong truyền thừa có dạy cho con không?”

“Mẹ, bổ sung công đức, nói thẳng ra chính là làm việc thiện tích đức, làm việc tốt tích góp công đức.”

“Mẹ biết rồi.”

Bạch Thủy Tiên đã hiểu, nắm lấy tay cô: “Linh Lung, truyền thừa của nhà họ Cung không thể bị cắt đứt, mẹ sẽ giúp con, hai mẹ con chúng ta đồng tâm hiệp lực bảo vệ vòng cổ này.”

Có lẽ là vì đã được huyết mạch vòng cổ tán thành, linh hồn của Cung Linh Lung giống như được gột rửa, không còn cảm giác xa lạ như lúc mới xuyên qua, giờ phút này cô cảm thấy mình chính là Cung Linh Lung đích thực, giờ phút này cô cũng không chút do dự gánh vác lấy gánh nặng kéo dài truyền thừa của nhà họ Cung lên.

“Mẹ, vì nhà họ Cung, vì chính chúng ta, con sẽ cố gắng, sẽ dùng hết toàn bộ khả năng của mình để làm việc thiện báo đáp xã hội, nhất định sẽ tích góp càng nhiều công đức phúc báo.” Cung Linh Lung hứa hẹn với bà, Bạch Thủy Tiên vốn dĩ đã lên kế hoạch những chuyện cần làm trong nửa đời sau, nhất định phải báo thù cho cha mẹ và các anh, nhưng bà không muốn con gái tham dự, không muốn để con gái và con rể liên lụy vào bên trong thù hận này, bà muốn khiêng lên mối thù sâu như biển này một mình.

Nhưng hiện tại kế hoạch lại có thay đổi, truyền thừa của nhà họ Cung cũng có tầm quan trọng không khác gì mối thù sâu như biển kia, bà cần phải lên kế hoạch lại lần nữa mới được.