Lý Sùng nghe thế cười liên tục, hôm nay cô ở bên kia đã bùng nổ hết toàn bộ hỏa lực, để lại cho cậu ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, tài ăn nói của cô thật sự quá là xuất sắc.
Cậu ta ở trong phòng bệnh ăn cơm xong, lại lập tức chạy đến phòng cấp cứu xem tình hình.
Lúc này mẹ của Lý Sùng cũng chạy đến, một đống hàng xóm người nhà đều ở bên ngoài chờ, thấy cậu ta chạy đến, hỏi ngay: “Sùng, con chạy đi đâu đó?”
Lý Sùng kéo bà ấy đến một bên nói nhỏ, xong rồi mới hỏi: “Tình hình hiện tại thế nào rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu, lúc nãy bác sĩ đi ra nói mất m.á.u quá nhiều, hình như xương sống sau lưng cũng bị gãy, còn bị thương thần kinh nữa, cho dù cứu chữa lại được thì cũng sẽ trở thành người bại liệt.”
Lúc nãy mẹ của Lý Sùng ở chỗ nào canh chừng, chỉ vào tòa nhà văn phòng ở bên cạnh bệnh viện, tiếp tục nói: “Lúc nãy người của đồn công an đến rồi, mấy người nhà họ Tần đều qua đó phối hợp điều tra hết rồi, lúc đi Tần Mộng Lan cứ liên tục la hét, trông giống như là điên thật rồi.”
Bệnh viện cấp cứu gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng bác sĩ xác định xương và thần kinh xương sống đều bị đứt, nửa đời sau đều sẽ tê liệt nằm trên giường, ngoài ra ông ta vẫn còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nếu trong vòng một ngày không tỉnh lại thì sẽ không thể cứu chữa được nữa.
Người nhà họ Tần phối hợp làm xong ghi chép, Tần Mộng Lan giả vờ điên điên khùng khùng la hét liên tục, nhưng mà có hàng xóm ở xung quanh làm chứng, đồn công an trên cơ bản cũng đã xác nhận bà ta là chịu kích thích lớn trở nên điên khùng mới ra tay, cuối cùng phán định thành vụ án tranh cãi gia đình mức độ nghiêm trọng.
Thành phố cũng chỉ có bao lớn, chuyện ngày hôm nay nhanh chóng được lan truyền, Tần Mộng Lan đương nhiên trở thành trò cười bị mọi người bàn tán, đến cả nhà họ Tần cũng bị người ta mắng chửi sau lưng.
Đương nhiên, bốn chữ “thái giám c.h.ế.t tiệt” cũng đã đóng dấu trên người Bạch Kiến Nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-138.html.]
Chuyện này vẫn còn tiếp tục lên men, người nhà họ Tần không còn mặt mũi gặp người khác, buổi chiều đều xin nghỉ ở nhà, trực tiếp đóng cửa miễn tiếp khách, hoàn toàn không biết rằng một cuộc bắt giữ bí mật nhắm vào các vây cánh của nhà họ Tần đã được tiến hành rồi.
Cung Linh Lung vừa mới đến bến xe, nhờ tài xế bên xe tiện đường mang một bức thư về Ngưu Giác Loan giúp cô, cô viết toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong tiệc cưới của Bạch Kiến Nhân ngày hôm nay trong lá thư, cố ý “báo tin vui” cho nguyên ổ người rác rưởi họ Bạch kia.
Cô thật sự rất chờ mong cái cảnh mụ đĩ già ngất xỉu khi tin tức Bạch Kiến Nhân bị thương nặng tê liệt truyền đến.
Lúc cô xách theo hai bình đồ hộp quay về, Bạch Thủy Tiên vừa mới đi vệ sinh xong, hai ngày nay tốc độ khôi phục của bà rất tốt, miệng vết thương khép lại rất nhanh, cũng đã có thể chậm rãi đứng dậy hoạt động, hiện tại đang từ từ đi tới đi lui trong phòng bệnh.
“Mẹ, anh Tĩnh, ăn đồ hộp nè.”
Cung Linh Lung vừa mới mua hai bình vải đóng hộp trong cửa hàng quốc doanh, kiếp trước cô chưa từng ăn mấy thứ này, ở thời đại này đồ hộp là món ngon, giá cả cũng không rẻ, gia đình bình thường đều không nỡ mua.
“Em với mẹ ăn đi, anh không thích ăn đồ ngọt.” Lục Tĩnh Xuyên cười nói.
“Anh ăn vải đi, vải không ngọt lắm đâu, em uống nước đường.”
Cung Linh Lung thích ăn đồ ngọt, nhất là cơ thể này, bình thường chỉ cần uống được một ly nước đường cũng sẽ vô cùng vui vẻ, nước đường trong đồ hộp thật sự ngon đến mức cô muốn bay lên.
Lục Tĩnh Xuyên khui hai bình đồ hộp ra, cầm hai cái muỗng sạch đưa cho hai mẹ con bọn họ, nói với cô: “Linh Lung, hôm nay là sinh nhật của dượng, buổi sáng dượng sẽ ăn cơm trong nhà ăn của đơn vị, anh tính đêm nay sẽ làm vài món ngon ở nhà để chúc mừng sinh nhật cho dượng, tối nay em cũng về nhà dượng ăn cơm đi. Lát nữa anh sẽ nhờ đồng chí công an buổi chiều đến chăm sóc cho mẹ, chúng ta ăn cơm xong lại mang cơm đến cho mẹ.”
“Được thôi.” Cung Linh Lung đồng ý.